Chương trước
Chương sau
Nghiêm Hi lái xe chạy thẳng tới đỉnh núi, gió lớn thổi vù vù khiến thân thể gầy yếu của Nghiêm Hi như muốn ngã xuống, mái tóc dài bay loạn giữa không trung.
Nghiêm Hi để Tiểu Yêu lại trong xe, không để ý tới ánh mắt càng ngày càng uất ức của Tiểu Yêu, đóng cửa xe lại đi tiếp về phía trước.
Lý Lệ nói, nơi này có một cái hồ tự nhiên nhưng cô lại không nhìn thấy, có điều, hình như phía trước có một vùng hồ, Nghiêm Hi nghi ngờ đi về phía đó, đi tới bên cạnh hồ mới phát hiện, nước trong hồ trong veo có thể nhìn thấy đáy, ở cái thành phố này đã rất ít nhìn thấy hồ nước trong suốt như vậy rồi.
Đột nhiên, “Cậu tới rồi đó hả?” Hình như Lý Lệ rất vui vẻ, nhưng trong giọng nói còn có chút kỳ dị.
Nghiêm Hi xoay người, lẳng lặng nhìn cô ta, tò mò hỏi: “Tại sao mình không dám tới?”
Đôi mắt ôn nhu của Lý Lệ lúc này hơi ướt át: “Cậu không sợ mình sẽ gây bất lợi cho cậu sao?”
Chẳng biết tại sao, khi Nghiêm Hi nói chuyện điện thoại với Lý Lệ đã âm thầm tự hỏi mục đích của Lý Lệ là gì, chuyện này cũng không phải cô chưa nghĩ đến, nhưng đã bị Nghiêm Hi bác bỏ đi rồi.
Nghiêm Hi bình tĩnh nhìn mặt hồ, mỉm cười lắc đầu một cái: “Không, sẽ không.”
Nếu như Lý Lệ muốn gây bất lợi cho cô, thì cô ấy đã sớm ra tay rồi, với thân phận là đại thiếu phu nhân của nhà họ Chu, làm sao có thể tự mình làm việc, cô lớn lên ở nhà họ Lãnh từ nhỏ, loại thủ đoạn này của nhà quyền thế cô cũng đã thấy nhiều.
Lý Lệ hơi nhíu mày nhìn Nghiêm Hi, ánh mắt đã thay đổi, hình như muốn nhìn thấu Nghiêm Hi đang nghĩ gì, mãi lâu sau mới khẽ mỉm cười: “Quả nhiên, trên người cậu đúng là có loại hấp dẫn đặc biệt, bất luận mình cố gắng thế nào cũng không học được.”
Nghiêm Hi nghe vậy, chỉ thở dài: “Mình nói rồi, kể từ ngày Chu Khải chọn cậu, mình và Chu Khải đã không còn quan hệ gì, mà hôm nay, mình cũng đang trên đường rời khỏi thành phố G, nhưng cậu lại muốn mình quay lại, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”
Lý Lệ nghe xong lời của Nghiêm Hi nhếch miệng cười, ánh mắt ôn nhu kia cũng không nhìn Nghiêm Hi lấy một cái, điều này làm cho Nghiêm Hi mơ hồ không giải thích được.
Lý Lệ lập tức trở nên kỳ quái như vậy, chuyện gì đã xảy ra, tại sao trái tim cô luôn tràn ngập một dự cảm không tốt.
Gió trên đỉnh núi thổi qua mặt hồ tạo ra những con sóng nhỏ lăn tăn, xung quanh yên tính đến mức có thể nghe được tiếng hít thở rối loạn của Nghiêm Hi.
Lý Lệ cười nhạo một tiếng: “Cậu sợ rồi sao? Không phải cậu rất to gan sao, tại sao lại sợ như vậy?”
Nghiêm Hi nghe vậy chỉ trợn tròn hai mắt nhìn Lý Lệ, lo lắng trong lòng càng ngày càng tăng, thật sự cô không nghĩ ra, rốt cuộc thì Lý Lệ kỳ dị kia muốn làm cái gì.
Dứt khoát, Nghiêm Hi hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: “Không phải cậu có chuyện muốn nói sao? Nếu như không có chuyện gì thì mình đi đây.” Nói xong liền quay người rời đi.
Lý Lệ lập tức đưa tay nắm cổ tay Nghiêm Hi, cô ta dùng lực mạnh đến kinh người, đau nhức từ cổ tay truyền tới khiến Nghiêm Hi khẽ cau mày.
“Cậu!” Sức lực này, Nghiêm Hi quá mức quen thuộc, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến, Lý Lệ lại có thể dùng lực mạnh như vậy.
Cố đè lo lắng trong lòng xuống, Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, “Bản lĩnh của cậu không tệ.”
Lý Lệ cười hả hê nhưng không nói tiếng nào.
Nghiêm Hi nhàn nhạt nói tiếp: “Đáng tiếc, kỹ xảo lại chưa tốt.”
Lý Lệ nghe vậy, trên mặt thoáng qua vẻ khinh bỉ, giọng điệu cợt nhả: “Hừ, cậu cảm thấy cậu có tư cách nói câu này sao?”
Nghiêm Hi chỉ cười nhạt, mới vừa rồi cô còn lo lắng không yên, nhưng vì một hành động này của Lý Lệ mà no đã biến mất không để lại dấu vết.
Lúc này ngược lại là Lý Lệ kinh ngạc nhíu mày, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp biểu lộ một cảm xúc không tên --- là sốt ruột sao?
Không sai, chính là sốt ruột, mặc dù cô ấy rất biết cách kiềm chế nội tâm của mình, nhưng mà, chẳng biết tại sao, lần này trong ánh mắt lại thoáng qua một tia sốt ruột.
Tại sao? Tại sao phải sốt ruột?
Được rồi, cô ấy sốt ruột, vậy mình liền án binh bất động.
Cho nên, đối mặt với câu hỏi của Lý Lệ, Nghiêm Hi vẫn đứng yên, cũng không nói chuyện.
Lý Lệ hơi sững người: “Tại sao cậu không phản kháng lại?” Trong giọng nói hình như còn xen lẫn một loại căm hận không biết tên.
Nghiêm Hi không hiểu, khẽ mỉm cười: “Mình tại sao phải phản kháng lại.”
Mặt Lý Lệ không ngừng biến đổi, lúc trắng lúc xanh, sau đó thì trắng bệch, nhìn rất khó coi, tròng mắt ướt át, chóp mũi xinh xắn đỏ bừng, khi Nghiêm Hi còn chưa phản ứng kịp, chỉ nghe thấy giọng của cô ấy nhàn nhạt bi thương, “Nghiêm Hi, mình biết rõ mình rất có lỗi với cậu, nhưng mình xin cậu không nên làm như vậy.” Bàn tay vốn dĩ hung hăng nắm chặt cổ tay Nghiêm Hi nay lại đổi thành nhẹ nhàng nắm lấy.
Giống như đang van xin.
Van xin?
Trong đầu Nghiêm Hi chợt lóe lên một từ như vậy, hình như nghĩ tới điều gì, mặt cô lúc trắng lúc xanh rồi tái nhợt, trực giác mách bảo cô không hay rồi, đôi mắt kia của Lý Lệ khiến cô rợn tóc gáy, lập tức hất tay cô ấy ra.
Ai ngờ, đột nhiên Lý Lệ hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó cả người nghiêng về phía sau, Nghiêm Hi không có một chút phòng bị nào, cứ như vậy nhìn Lý Lệ tự biên tự diễn một màn kịch này.
Trong chớp mắt Lý Lệ rơi xuống nước, Nghiêm Hi nhìn thấy đôi mắt kia chợt lóe lên tuyên ngôn thắng lợi.
“Bùm”, mặt nước bị phá vỡ tạo thành một con sóng khổng lồ, nước bắn lên làm ướt một bên người Nghiêm Hi.
Sau đó, chỉ cảm thấy cổ tay mình tê dần, cả người cũng mất đi kiểm soát mà ngã xuống.
Nhìn mình càng ngày càng gần mặt nước, Nghiêm Hi mở to hai mắt, trong phút chốc trong đầu chỉ còn lại một hồi ức màu đen, thuyết bất thanh đạo bất minh, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy một khoảng trời đen ảm đạm.
Chú thích: thuyết bất thanh đạo bất minh: nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường.
Cả người ngây dại, ngay cả ý thức cơ bản nhất là nhảy lên cũng không có.
Một giây trước khi rơi vào trong nước kia, đại não đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Lý Lệ không ngừng quẫy đạp ở bên cạnh, Nghiêm Hi liền nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Tại sao vừa rồi Lý Lệ nôn nóng hỏi cô: “Tại sao cậu không phản kháng?” Bởi vì cô không phản kháng lại câu hỏi Lý Lệ, Lý Lệ sẽ không tìm được cơ hội diễn một màn bị đẩy xuống nước như thế này.
Nhưng mà Lý Lệ, có phải cậu quá ác độc rồi không? Rơi xuống nước còn phải kéo thêm một người làm đệm lưng.
Nghiêm Hi bất động trong nước không có phản ứng gì, dần dần mất đi ý thức, mơ mơ màng màng nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến từ trên bờ, chỉ là, cô không biết người đang đến là những ai.
Lý Lệ ở bên cạnh vẫn gắt gao lôi kéo cô, một tay vỗ loạn trên mặt nước: “Nghiêm Hi cứu mình, cậu muốn cưới Chu Khải, mình đồng ý ly hôn, cầu xin cậu hãy thương hại đứa bé trong bụng mình!”
Thanh âm này chứa bi thương vô hạn, thanh âm bất lực vang dội cả đỉnh núi, mà lời này khi truyền tới tai Nghiêm Hi lại như một đòn cảnh cáo, mục đích của Lý Lệ, chính là cái này.
Ông Chu vội chạy tới bên bờ hồ, “Lý Lệ!” Nhìn con dâu mình không ngừng quẫy đạp giữa hồ nước, trong lòng ông Chu hoảng hốt, hận chính mình thân thể tàn tật không có cách nào cứu người.
Ngay tại lúc đó, bùm bùm hai tiếng, bên cạnh chợt xuất hiện hai cái bóng đen từ phía sau xông tới, ngay cả giày cũng không kịp cởi liền nhảy xuống hồ.
Ngay từ lúc ở xa xa Lãnh Diễm nhìn thấy Lý Lệ dây dưa với Nghiêm Hi, lúc đó trực giác đã mách bảo anh không xong rồi, chân không tự chủ cũng bước nhanh hơn, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bị chậm một bước.
Thấy Nghiêm Hi bị Lý Lệ kéo xuống nước thì trái tim Lãnh Diễm hơi chậm lại, anh chỉ có cảm giác giống như mình muốn chết đi, trong trái tim đột nhiên trào dâng một cảm giác hốt hoảng chưa bao giờ anh trải qua.
Cũng trong một giây đó, trong mắt anh đều là sát khí, nếu như Nghiêm Hi gặp chuyện không may, anh sẽ giết sạch tất cả những người có liên quan.
Anh thề!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.