"Ông xã, anh ở đây nghĩ đến cái gì mà như người mất hồn vậy?".
Tô Thiển huơ huơ tay trước mặt anh, sắc mặt có chút quái dị.
Lặng lẽ thu lại biểu cảm, khóe miệng An Thần nâng lên nụ cười đẹp mắt, kéo cô ngồi lên đùi mình: "Anh đang cảm tạ ông trời."
Tô Thiển nhịn không được khẽ giật giật khóe miệng: "Em thế nào lại không biết anh cũng tin trời đất vậy?"
Cảm tạ ông trời? Liệu ông trời ở trên cao ấy có thể giúp con người những gì? Cô cảm thấy, điều này thật không có ý nghĩa.
An Thần cười mà không trả lời, chỉ vùi đầu lên bụng cô, ngón tay khẽ vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên của cô, nhẹ nhàng nói: "Trước đây không tin, nhưng hiện tại, anh nguyện ý tin tưởng."
Tô Thiển hiểu anh đang suy nghĩ gì, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua. Kiếp này, có một người chồng như thế, cô còn muốn gì hơn nữa?
Người nên cảm tạ phải là cô mới đúng. Cô có tài đức gì mà có thể gặp được một người hòan mỹ như vậy. Trước đây, cô vẫn nghĩ nên tìm một người đàng hoàng thành thật, liền như vậy sống với nhau an an ổn ổn đến cuối đời, nhưng giờ suy nghĩ kĩ lại, những người phụ nữ có loại suy nghĩ này đều là những người không hề có tình yêu, chưa từng cảm thụ tình yêu đúng nghĩa. Nếu không gặp An Thần, có lẽ, cô cũng sẽ trở thành một người phụ nữ như vậy, tìm được một người thích hợp liền gả đi, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngoan-nao/2561612/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.