Anh chưa bao giờ thấy cảm xúc của cô như bây giờ, trong lòng anh một vừa thương vừa đau lòng, thậm chí còn đau hơn cả cô, bảo bối của anh ngườiphụ nữ đang khóc nức nở kia, làm sao anh chịu nổi?.
Anh thậm chí buông cô ra, chạy thật nhanh vào phòng bếp cầm một cây daođi ra: "Bảo bối, nếu em cảm thấy khó chịu, hãy hướng trên người anh đâmđi".
Tô Thiển đánh rớt cây dao anh đang cầm, khó chịu nhìn đi chỗ khác, chodù cô tức giận thế nào, cũng còn biết ai mới là kẻ thù chân chính, trong tài liệu viết rất cặn kẽ, ông cụ một tay thao túng, không liên quan đến An Thần.
Nhưng mà, bọn họ vẫn là người một nhà, nếu nói sau khi ông nội của anhhại chết ba mẹ của mình, mình còn có thể thản nhiên đối mặt với anh, đóchính là chân chính không có tim không có phổi.
Loại cảm giác muốn báo thù, nhưng không biết nên báo ở nơi nào như thế này làm cho cô hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ cần vừa nghĩ tới ba mẹ là bởi vì mình mà bị người ta hại chết, cô đã cảm thấy mình là phạm tội ác tày trời.
Nhất là, cô còn gả vào gia đình kẻ thù, y như đứa ngốc, bị người chơi xoay quanh.
Cô không chịu nổi, tin tưởng tùy tiện đổi lại là ai cũng sẽ không chịu nổi.
An Thần nửa ngồi, đầu gối chống đỡ bắp chân của cô, nắm bàn tay nhỏ bécủa cô hướng trên người mình cọ, Tô Thiển chán ghét rút trở về, lại bịanh bắt càng thêm chặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngoan-nao/2561589/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.