Bỏ đi vẻ ngoài tao nhã, Vạn Dạ hoàn toàn bọc lộ khí thế cường hãn củamình, cơ hồ cùng An Thần không phân cao thấp. Hai người, ngươi mộtquyền, ta một quyền, ở trong thư phòng đại chiến. Bàn trà, ghế ngồi, giá sách ngã xuống đất từng cái, từng cái một, văn kiện bay tứ tung trongphòng, ngay lúc này cánh cửa bị một cước đá văng, Mộ Dung Kiệt ánh mắtâm trầm, nguy hiểm híp lại đảo qua khắp phòng, một tiếng hét giận dữtruyền đến: “ăn nhiều quá phải hay không? muốn đánh nhau thì đi ra sânhuấn luyện, đừng ở đây làm tôi mất mặt.”
Câu nói vừa dứt, hai người đều đồng loạt dừng lại, vừa nhìn chằm chằmđối phương vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch do lúc đánh nhau gây nên.
“Làm việc không có đầu óc, muốn đánh cũng đừng có đánh lên mặt.”
Trương Thiên ở bên cạnh ầm ầm ngã xuống đất,, những lời này của lão đạilàm cho anh thiếu chút nữa bị nội thương, nhìn không khí nghiêm túc lúcnày, muốn cười nhưng cũng không dám cười.
Hai người lúc này mới cảm thấy trên mặt đau rát, nhìn mặt đối phương bịchính mình đánh cho chỗ xanh, chỗ đỏ thì cũng biết đại khái hình dángcủa chính mình như thế nào.
Tỉnh táo lại mới thấy có chút hối hận, làm sao giải thích với Tô Thiển về vết thương trên mặt.
Kêu Hoa Tử đến xử lí vết thương, các người hầu vội vàng lện dọn dẹp lại thư phòng bị hai người làm cho lung tung, lộn xộn.
Hoa Tử vừa khẩn cấp xử lí vết thương vừa không ngừng co rút khóe miệng, thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngoan-nao/2561580/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.