Edit: Song Ngư
Người đàn ông bị đau, kêu lên.Tô Thiển vội vàng đem Nhiễm Mạn kéo xuống sau lưng: "Hướng Kỳ, anh còn dám tới!".
Người đàn ông này, là mối tình đầu của Nhiễm Mạn lúc cô mười sáutuổi, người này có tiền lại có thế đối với cô triển khai mãnh liệtthế công, mỗi sáng sớm mua bữa ăn sáng đem đến cho cô, còn nhân tiện mua cho Tô Thiển một phần, thỉnh thoảng hoa tươi, bữa tối dưới nến. Khi đó, hai người bọn họ là một đôi nổi danh nhất trong trường học.
Nhưng đàn ông nào cũng là lang sói, quen ba năm chỉ có thể dắt tayhôn môi, lại không thể đi tới bước cuối cùng, nên xoay người quen mộtcô bé khác.
Sự đả kích này, Nhiễm Mạn không thể thừa nhận, lý do, càng thêm hoangđường lợi, cô không phải vẫn muốn đợi đến kết hôn, chẳng lẽ đàn ôngthật đúng như các cô nói một dạng, chỉ là như động vật dùng nửa ngườidưới để suy nghĩ?
Cô còn từng thử vãn hồi, để xuống tất cả tự ái cùng kiêu ngạo đi vãnhồi, đáng tiếc, người đàn ông này lòng dạ sắt đá, anh nói, cô mangtheo tấm màng trinh kia đi thôi, anh nói, cô coi chừng tấm màngtrình suốt đời cũng chỉ của cô thôi.
Đêm hôm đó, Nhiễm Mạn tuyệt vọng, tâm lạnh, đi không chú ý vượt qualối đi bộ, bị chiếc xe phóng nhanh đụng trúng đánh bay đến mấy mét,hôn mê ba tháng, Tô Thiển nhớ rõ, cô tỉnh lại một khắc kia, lại hướng về phía cô cười.
Cô nói, Nhiễm Mạn trước kia, chết rồi.
Cô nói, bắt đầu từ bây giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngoan-nao/2561568/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.