Tô Thiển lúng túng liếc Nhiễm Mạn một cái.
"Mình nghe Bân Tử nói súng cũng phải trải qua xử lý đặc biệt, ai màkhông quen, lau súng sơ ý sẽ bị cướp cò, cho nên An Thần như vậy mà nổigiận không thôi, vì chuyện này mà anh ấy đem Bân Tử dạy dỗ một trận ratrò. Mình nghe nói An Thần mấy ngày nay xử lý chuyện lớn,liên quan đếnLâm gia, chứ không phải chơi trò mất tích đâu.”
Lại nói, Bân Tử mấy ngày nay mới phải đi sớm về trễ, dường như vội muốn chết.
Tô Thiển khẽ đỏ mặt, nói như vậy, thật đúng là cô sai? Hoặc như là nhớ ra cái gì đó: "Lâm gia? Lâm gia thì thế nào?".
"Không biết, hình như là chọc cái ma đầu Mộ Dung Kiệt Tu kia rồi, An Thần đang nhức đầu đấy.".
Còn chưa nói hết, đã không thấy tăm hơi bóng dáng Tô Thiển đâu, chỉ để lại Nhiễm Mạn tức giận phía sau.
Hứ, chừng mấy ngày không có ai nói chuyện rồi, mà có đến nói chuyệncũng toàn là càu nhàu, cô lại tức giận chính mình, cả bụng toàn tức giận không thôi.
Tô Thiển khốn kiếp.
Một tuần lễ nay, Tô Thiển mới lần đầu bước vào trong tòa Cao ốc, cô lễ tân hơi có chút kinh ngạc.
Trong thang máy, Tô Thiển xiết chặt đôi tay, cô gặp anh, phải nói những thứ gì? Nói dễ nghe chút hay sao? Nói cô sai rồi?
Không được, quá mất mặt rồi, tình cảm mấy ngày nay, cô đều trách lầm anh.
Ừ thì, trong lòng rất áy náy, nói cho dễ nghe bằng không thì về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngoan-nao/2561507/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.