Edit: Nhi Nguyen
beta:Quảng Hằng
Tô Thiển tỉnh lại lần nữa đêm đã khuya, là bị sợ làm tỉnh lại, tim cònđang đập dồn dập trong ngực, xảy ra loại chuyện như vậy, trái tim côluôn không yên bất an!
An Thần cũng tỉnh lại, mái tóc ngắn ngang ngược càn rỡ kia rơi vào đôi mắt hoảng sợ đó của Tô Thiển, lập tức bình tĩnh lại.
Đôi tay anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, an ủi: "Bảo bối, đừng sợ, là anh!".
An Thần phả ra hơi thở toàn bộ vẩy vào cổ cô, hơi ngứa. Lại làm lòng của cô ấm áp không ít, bám lấy cổ áo của anh, cúi đầu vào cái ôm rộng lớntrong ngực anh: "Lúc ở nhà để xe, em rất nhớ anh.".
Cô nói một cách rõ ràng, trong một khắc kia, trong đầu của cô rất nhớrất nhớ người đàn ông bá đạo này, chính cô cũng không nghĩ đến, đại khái người chính là như vậy đi, luôn là vào lúc nguy cấp mới có thể nhớ tớichỗ tốt của người nào đó.
An Thần sửng sốt! Bối rối! Ngây người! Ngớ ngẩn!
Chỉ là một trong nháy mắt thời gian, mừng rỡ tràn đầy cả trái tim, đầungón tay đang vuốt mặt cô lại không ngừng được có chút run rẩy.
Cô nói, em rất nhớ anh...
Là những lời này sao?
"Em vừa mới nói gì?". Anh cảm thấy ảo giác cùng tự đắc, còn chưa dám tin tưởng.
Anh đang sợ, sợ đây thật sự chỉ là ảo giác mà thôi, những lời này ởtrong mộng đều chưa từng xuất hiện qua, làm sao anh dám xa xỉ mơ mộngnghe được từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngoan-nao/2561369/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.