Giọng nói của Mạnh Hoa bất ngờ vang lên khiến cô gái thoáng chút giật mình. Cô nhìn chàng trai ấy, khẽ mỉm cười rồi mới nhẹ giọng đáp lời:
"Nếu mà biết nhà ở đâu để nhớ thì tốt quá rồi!"
Mạnh Hoa hơi ngại ngùng, do anh sơ ý quên mất cô bị mất trí nên mới hỏi như thế.
"Xin lỗi cô nha, tôi quên mất cô bị mất trí..."
"Không sao đâu! Mà sao anh cũng chưa ngủ?"
"Vô tình thấy cô ngồi đây nên định ra hỏi thăm một chút..."
Linh Lan lại khẽ cười, sau một lúc im lặng cô mới hỏi nhỏ một câu, đó cũng là điều mà cô thắc mắc bấy lâu nay.
"Ở đây cũng lâu rồi nhưng sao tôi không thấy ba mẹ anh vậy? Hai bác đi làm ở xa sao?"
Nhắc đến người thân của mình Mạnh Hoa có chút buồn bã, nhưng chỉ thoáng qua nét mặt vài giây, sau đó anh lại cười, bình thản trả lời câu hỏi của cô gái.
"Ba mẹ tôi mất trên biển khi tiểu Liên mới 3 tuổi. 10 năm qua chỉ có hai anh em tôi nương tựa nhau mà sống thôi."
"Lần này là tôi lại hỏi sai rồi, xin lỗi anh nha!"
Cô gái ái ngại nhìn chàng trai bên cạnh mình. Sau đó không gian lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng gió du dương bên vành tai của đôi nam nữ.
Lén lút nhìn sang khuôn mặt thanh tú của Linh Lan, trái tim của chàng trai trẻ lại thổn thức không ngừng. Nét đẹp trong sáng của cô chẳng khác gì vì sao tinh tú trên trời cao, nhưng nhìn lại anh thì giữa cả hai lại như chim trên trời, cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngang-nguoc-cuoi-cung-cung-tim-duoc-em/1830612/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.