Chu Chí Viễn khẽ di chuyển ánh mắt nhìn xuống bả vai nơi có vết bầm, sau đó lại nhìn vào đôi mắt dường như đang ẩn chứa một chút lo lắng của người con gái, trên môi chợt hiện lên nụ cười.
"Em cắn mạnh như thế sao lại không đau được! Đau đến mức anh chẳng nhấc tay lên nổi luôn."
Thừa cơ hội hiếm khi có được, người đàn ông lại bắt đầu giở trò. Anh để lộ ra khuôn mặt đáng thương của một kẻ bị ức hiếp, hòng chiếm đoạt sự thương cảm của đối phương.
Dù biết rõ lời Chu Chí Viễn nói là nửa thật nửa giả nhưng Lâm Nhã Tịnh vẫn chọn cách thể hiện sự quan tâm ra bên ngoài, vì dẫu sao vết thương ấy cũng do cô mà ra.
"Để tôi luộc trứng lăn lên vết bầm cho anh nha!"
"Không cần đâu, lát nữa em giúp anh xoa chút thuốc rượu tan máu bầm là được rồi."
"Nhưng mà trước tiên anh phải mặc quần áo vào đã, kẻo cảm lạnh thật thì lại phiền tôi phải chăm sóc cho anh."
Rõ ràng là lo cho người ta nhưng cô lại chọn cách ác mồm ác miệng nói ra lời vô tình.
"Được, nhưng em mặc giúp anh nha, chứ vai anh đau không nhấc tay lên nổi."
Lúc thì ngang tàn, bá đạo, lúc thì giở trò làm nũng, trưng ra bộ mặt như trẻ con khiến Lâm Nhã Tịnh chẳng thể nào đỡ nổi.
"Cũng được, nhưng chỉ giúp mặc áo thôi."
"Nhưng..."
"Khỏi kì kèo, muốn hay không tùy anh!"
Lâm Nhã Tịnh cũng bá đạo không kém, khi vừa dứt khoát nói xong thì cô nàng còn dùng ngón trỏ chỉ lên trán của người đàn ông, đẩy đầu anh ra xa rồi ngang nhiên rời khỏi vòng tay của nam nhân ấy một cách dễ dàng, do anh đã thả lỏng.
"Vậy em qua giường ngồi đợi anh đi."
Cô gái không nói gì chỉ nặn ra nụ cười nhạt nhẽo sau đó đi thẳng tới chiếc giường rộng lớn, tùy ý đặt mông ngồi xuống một cách thoải mái.
Trước sự bướng bỉnh của cô nàng, Chu Chí Viễn chỉ để lộ ra nụ cười ba phần bất lực bảy phần nuông chiều. Sau đó anh đi đến tủ quần áo, không chọn quần cũng chẳng chọn áo lẻ mà lại lấy ra một chiếc áo choàng ngủ mang tới đưa cho Lâm Nhã Tịnh.
"Mặc cái này thoải mái hơn, em giúp anh đi."
Ánh mắt thiếu nữ rơi vào chiếc áo bằng lụa màu đen nhẵn bóng trên tay người đàn ông, biểu cảm gương mặt tuyệt nhiên bất lực đến cùng cực.
"Có phúc hắc cỡ nào cũng không bằng anh!"
Bất mãn cằn nhằn một câu xong thì cô nàng cũng cầm lấy chiếc áo, sau đó đứng dậy, ân cần khoác lên người Chu Chí Viễn. Cô dùng hành động chẳng mấy nhẹ nhàng để giúp anh xỏ áo, đến bên bả vai bị đau cô cũng chẳng nương tay, dù không hề đau đớn đến mức phải thể hiện ra mặt nhưng anh chàng vẫn nhăn mặt, nhíu mày, còn lấy tay đặt lên vết bầm trên vai, như thể đang cố gắng chịu đựng cơn đau.
Và dĩ nhiên Lâm Nhã Tịnh lại lần nữa trúng phải quỷ kế của kẻ gian manh.
"Đau lắm hả?"
"Không có."
"Không có mà nhăn nhó thế kia à, đúng là giảo biện."
Xót thì xót đó, nhưng cứ mở miệng ra là chẳng được một lời hay ý đẹp nào, thế mà người đàn ông vẫn cảm thấy ấm lòng, vì anh đã hiểu được tính cách của người con gái này là thế nào.
Đã mặc xong áo choàng vào người, chỉ còn lại phần buộc thắt lưng nữa là hoàn thành chỉn chu nhưng cô nàng chỉ nhìn nhìn rồi lại thôi, cô quyết định để phần này cho anh tự làm.
"Sao em không buộc dây thắt lưng cho anh?"
"Cái đó đâu có cần nhấc tay lên, anh tự làm đi."
Biết người con gái ấy ngại nên Chu Chí Viễn cũng không bắt ép cô nữa. Anh tự tay buộc dây thắt lưng xong thì cũng tháo nốt chiếc khăn tắm ra, nhưng đến khi Lâm Nhã Tịnh nhìn thấy thì ngay lập tức lại phản ứng thái quá lên.
"Anh...Cái đồ biến thái này, anh tự mà thoa thuốc đi."
Hậm hực nói xong Lâm Nhã Tịnh liền quay lưng đi, cũng may Chu Chí Viễn nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô ngăn lại, chứ nếu không thì anh lại bị hiểu lầm.
"Anh tháo khăn nhưng bên trong có quần lót mà, em lại nghĩ đi đâu nữa rồi."
"Tôi...tôi làm sao biết được anh có mặc gì hay không nên mới thế."
Biết bản thân đã bị hố, Lâm Nhã Tịnh liền ngượng đỏ cả mặt nhanh chóng gỡ tay người đàn ông ra rồi ngồi xuống giường ngủ.
"Em không biết thì phải hỏi chứ!"
"Thôi thôi, tôi không muốn đôi co với anh. Thuốc ở đâu, mang qua đây đi tôi thoa giúp cho rồi còn phải về phòng đi ngủ nữa, muộn rồi."
Chu Chí Viễn lại bị biểu cảm đáng yêu của cô nàng làm cho bật cười. Sợ còn nhiều lời nữa sẽ chọc cô dỗi nên anh đành im lặng đi đến hộc tủ lấy ra một lọ thuốc nhỏ mang tới đưa cho cô.
"Bà xã nhỏ, giúp anh nha!"
Lời nói của anh đương nhiên đã khiến người con gái đơ ra mấy giây, gương mặt với đôi gò má bất giác đỏ ửng như cà chua chín.
Cái gì mà bà xã nhỏ cơ chứ, mức độ thả thính của nam nhân này không ngờ lại cao siêu đến cô không tài nào đỡ nổi. Ai nói Chu Chí Viễn lạnh lùng, không biết thể hiện tình cảm chứ. Cô phải gọi anh là thánh thì đúng hơn.
Cô đã bị sự ngại ngùng làm cho nghẹn cứng cả cổ họng, ngôn từ như chạy đâu mất hết khiến cô không biết phải nói gì nên chỉ lẳng lặng nhận lấy lọ thuốc rồi chờ đợi người đàn ông ấy ngồi xuống cho cô hành sự.
Cả không gian dần chìm vào yên tĩnh, ngột ngạt mùi tình ái. Trong khi Lâm Nhã Tịnh ngại đỏ mặt vì ba từ "bà xã nhỏ" thì người đàn ông lại âm thầm đắc ý, trên đôi môi cứ hiện ra nụ cười khoái chí.
Lâm Nhã Tịnh nhẹ nhàng vén áo của người đàn ông ra, mở lọ chấm một ít thuốc lên hai ngón tay sau đó tỉ mỉ thoa lên vết bầm trên vai Chu Chí Viễn.
Cả hai đều không nói lời nào, mãi đến một lúc sau thì người đàn ông mới nhỏ giọng đưa ra lời đề nghị.
"Tối nay, ở lại đây với anh nha!"