Chương trước
Chương sau
Editor: Khưu Uy Uy
Lần này đi mua quần áo về, Hạ Cầm mang về một bụng tức giận, Tiểu Trímang về một bụng uất ức cùng tự ti, còn Chiêu Đệ mang về là sự dạy dỗkhông bao giờ quên.
Tối hôm đó, Chiêu Đệ đang ngủ bị Tiểu Trí đánh thức, cô thoáng cảm nhậnđược cả cái giường khẽ rung, lúc tỉnh ngủ mở hai mắt nhìn, chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ, mặt Tiểu Trí toát đầy mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt môi dưới, ban ngày môi cũng bị cắn, lúc này còn nhìn thấy cả tia máu, côkinh hãi, lập tức ngồi dậy khỏi lòng anh, nhẹ nhàng đẩy Tiểu Trí, muốnanh tỉnh lại vì bị bóng đè.
Khi Tiểu Trí mở mắt, trong mắt còn có sự ngạc nhiên và nghi ngờ, anh sững sờ nhìn Chiêu Đệ, rất lâu không hỏi gì.
“Tiểu Trí, Tiểu Trí, từ từ mở miệng ra, đau không?” Chiêu Đệ thấy saukhi tỉnh lại Tiểu Trí vẫn cắn chặt môi, chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàngvuốt mặt anh, cô không dám đụng vào môi anh, sợ sơ sẩy một chút sẽ làmmôi bị thương nặng hơn.
“Đau.” Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ lo lắng, nghe theo lời cô từ từ mở miệng ra, trong ánh mắt mơ hồ có nước mắt.
Chiêu Đệ cho rằng Tiểu Trí rất đau, vội vàng cúi người thổi nhẹ vào môi anh, hi vọng anh đỡ đau hơn.
“Không phải chỗ này đau, mà là nơi này đau.” Tiểu Trí kéo tay Chiêu Đệđang ở trên má anh từ từ đặt lên ngực mình, “Chiêu Đệ, Tiểu Trí đau chỗnày, rất đau.”
Chiêu Đệ nhìn hành động của Tiểu Trí, cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Trí đangnhíu mày, lại nhìn tay bị anh đặt lên ngực, chỉ cảm thấy mũi hơi đauxót, khó chịu.
“Tiểu Trí không đau, Chiêu Đệ xoa giúp anh, xoa rồi không đau nữa.” Trừviệc này, Chiêu Đệ không biết nói gì với Tiểu Trí, an ủi anh? Không, dùan ủi, cô có thể giúp anh giảm bớt bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tổnthương anh đã chịu, chẳng lẽ mấy câu hời hợt đó có thể xoa dịu vếtthương hay sao? Mắng “chị Tạ”, không, cho dù mắng, chẳng lẽ chị Tạ đó sẽ hối hận về việc đã làm? Mắng mỏ và oán hận chỉ làm ý thức của Tiểu Tríthuần khiết như giấy trắng bị nhơ.
Cô cố nén khóc, mỉm cười nhìn Tiểu Trí, tay cũng chưa dừng lại động tác, tiếp tục xoa nhẹ giúp anh.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ kể cho anh câu chuyện cổ được không? Anh vừa nhắm mắt vừa nghe, sẽ không đau nhanh thôi.”
Tiểu Trí nhìn Chiêu Đệ với đôi mắt ướt đẫm, nghe lời nhắm mắt lại.
“Trong truyền thuyết, có một nữ thần, tên bà là Nữ Oa, khi đó, trên thếgiới chỉ có mình bà, bà rất cô đơn, cho nên bà đã dùng bùn đất để nặncon người chơi với bà, nhưng một năm rồi lại một năm qua đi, con ngườibắt đầu sinh sôi nảy nở, cha mẹ sinh con, đứa bé trưởng thành lại sinhđứa bé khác, người cần thay đổi thì thay đổi, ngày càng nhiều người, cãi nhau, hại nhau, chém giết nhau đều có, Nữ Oa rất thất vọng vì mấy conngười bà đã tạo ra, vì vậy bà cố gắng tập hợp sự thiện lương, xinh đẹpvà thông minh vào một hình người để cảm hoá những người phàm xấu xa.”
“Thế nhưng con người thông minh trong mắt người phàm lại là sự ngu dại,ngu dốt, vì những người phàm đó không thấy được họ đã giấu sự thiệnlương sau sự thông mình, không thấy được dường như họ ngu xuẩn nhưngngay thẳng và thành thực. Nữ Oa rất tức giận, vì vậy bà mang theo nhưngcon người thiện lương và thông minh về trời, bà muốn những người phàmxấu xa ngu ngốc tự giết nhau, tự hại mình, nhưng những con người kia lên trời quá thiện lương, họ không đành lòng thấy những người phàm vô tộikia hại lẫn nhau, cho nên từng người bọn họ lén lút xuống nhân gian,muốn dùng sự thiện lương của mình để cảm hoá họ.”
“Mà lúc xuống trần, tất cả trí nhớ lúc trên trời của họ biến mất, saukhi họ xuống nhân gian, luôn bị người ta mắng ngu ngốc, những một sốngười không từ bỏ, dù rất nhiều người không thích họ, nhưng họ vẫn vuivẻ, tiếp tục sống thiện lương, làm gương cho những người phàm kia, nóicho mọi người biết, con người phải sống như vậy, dần dần, những ngườiphàm xung quanh họ bắt đầu thay đổi, họ vui vẻ và hiền lành hơn, nhữngngười tốt dần dần già đi, họ trở về trời, qua nhiều năm như vậy, conngười trên trời đi tới đi lui xuống nhân gian, mà mỗi lần như vậy họ đều bị người ta chửi rủa, vì họ không có trí nhớ trên trời, cho nên mỗi lần họ đều rất đau khổ, nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ. Tiểu Trí à, anh chínhlà người mà Nữ Oa nương nương cố gắng tạo ra, mặc dù anh bị người khácmắng, nhưng anh rất kien cường, luôn vui vẻ, vì anh là người có sự mệnhgiúp đỡ họ, biết không?”
Sau khi kể câu chuyện cổ xong, Chiêu Để thấy mắt Tiểu Trí giật giật,biết anh muốn mở mắt, nhưng lại nhớ lời cô muốn anh nhắm mắt, đoán chừng bây giờ rất khó xử.
“Tiểu Trí, anh muốn mở mắt thì mở mắt đi.”
Nghe Chiêu Đệ nói vậy, Tiểu Trí lập tức mở mắt, trong mắt có sự vui vẻ,có sự hoài niệm, kỳ lạ là còn sự lo lắng, anh nhíu mày, nhìn Chiêu Đệmột lát, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy đến lúc Tiểu Trí rất già rấtgià, phải về trời rồi, Chiêu Đệ có đi cùng anh không?”
“Thì ra con ngươi anh đảo qua đảo lại là nghĩ chuyện này sao, Tiểu Tríquên rồi sao? Chiêu Đệ đã nói, mãi mai không xa Tiểu Trí, cho nên chờđến khi Tiểu Trí rất già rất già, Chiêu Đệ cũng sẽ rất già rất già, sauđó chúng ta tay trong tay cùng về trời, có được không? Đến lúc đó TiểuTrí sẽ đưa Chiêu Đệ lên trời đi ngắm cảnh khắp nơi, được không?”
“Được, chờ đến lúc anh về trời, nhớ lại những nơi trên đó, sẽ dẫn em đitừng nơi một.” Thấy Chiêu Đệ bảo đảm, nói không rời xa anh, cuối cùngTiểu Trí mới cười vui vẻ.
“Được rồi, bây giờ Tiểu Trí không đau nữa phải không, mau nhắm mắt lạingủ đi, mai còn phải luyện đàn nữa, đúng không?” Chiêu Đệ dùng ống tayáo mình lau tóc bị ướt vì mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng khuyên anh đi ngủ sớm.
“Được, Tiểu Trí ngủ, Chiêu Đệ cũng ngủ đi, ngực Tiểu Trí không đau nữa,cho Chiêu Đệ dựa vào.” Vừa nói xong, Tiểu Trí kéo Chiêu Đệ để đầu cô tựa vào ngực mình như thói quen, sau đó thuần thục đắp chăn cho cô, còn vỗvài cái lên lưng cô.
Nửa đêm cứ lăn qua lăn lại như vậy, buổi sáng Tiểu Trí không dậy nổi,may mà Chiêu Đệ có thói quen dậy sớm, lúc trước ở quê, ngày vụ mùa, cólúc vì gặt vội, phải bận rộn đến nửa đêm, buổi sáng còn chưa sáng đãphải dậy, lúc ấy cô đều có thể chịu đựng, hiện tại sống trong nhung lụakhông cần phải nói rồi. Cho nên trời vừa sáng, cô liền tự động tỉnh dậy, ngẩng đầu thấy Tiểu Trí vẫn đang ngủ, nghĩ tối qua anh vừa sợ vừa cườilúc lâu, cho nên quyết định để anh ngủ thêm một lát, cô cố gắng nhẹnhàng, nhưng cô vừa rời khỏi lòng Tiểu Trí, anh đã mở mắt, khó hiểu nhìn cô.
Chiêu Đệ thấy anh vừa tỉnh ngủ nên mặt hơi đỏ, không nhịn được đưa tayvéo má hơi mập của anh, “Nhìn cái gì chứ? Đến lúc dậy rồi, nếu dậy rồithì mau xuống giường rửa mặt đi.”
Sau khi Chiêu Đệ vè Tiểu Trí rửa mặt xong rồi vào phòng đàn, phát hiệnrõ ràng trong phòng chỉ có chiếc đàn piano lại có thêm một cái bàn sáchnhỏ màu trắng, trên bàn có thêm một cái laptop siêu mỏng màu xám, ChiêuĐệ vừa nhìn nhãn hiệu trên chiếc laptop đã biết cái này vô cùng đắt,trước đó cô đã thấy nó được quảng cáo trên ti vi, cô biết nhãn hiệu quảtáo cắn dở có giá rất cao.
Chiều qua sau khi họ về đến nhà, Hạ Cầm đã kéo cô đến phòng đọc sách dạy một đống kiến thức căn bản cả buổi chiều, làm cho Tiểu Trí cũng phảingồi với họ cả buổi chiều. Cho nên bây giờ cô đều nắm vững thao tác mởmáy, tắt máy, mở websites, cú pháp ghép vần, mặc dù tốc độ đánh chữ cònchậm nhưng cô biết chuyện gì cũng phải từ từ, không thể ăn một miếng đãthành người mập.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm qua còn là ngày màu hè vậy mà hôn nayđã vào tháng mưới gia rét, trong một tháng này, xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên “chị Tạ” đó bị sa thải, bị ngành truyền thông đưa tin, chắcchắn sau này cô ta không thể làm việc trên thị trường, mà cửa hàng đócũng đã đăng báo xin lỗi, giải thích chân tướng sự thật, Hạ Cầm vốn chưa hài lòng với kết quả đó, bà cảm thấy phải để cho cửa hàng đó ngừng buôn bán một thời gian mới hả giận, nhưng Chiêu Đệ đã khuyên bà, người phảicó lòng khoan dung, có thể kết thiện duyên thì không cần vì nhất thờitức giận mà kết ác duyên. Lúc đầu bà cảm thấy đứa nhỏ Chiêu Đệ này hơinhu nhược, nhưng cẩn thận nghĩ lại, bà cảm thấy tấm lòng đứa nhỏ này còn rộng lớn hơn bà, quả thật, người cãi nhau từng câu, cây sống một miếngda, lúc nên tranh thủ thì phải tranh thủ, nhưng lúc nên xả hơi cũng phải biết thả lỏng mới được.
Trải qua một tháng chăm chỉ luyện tập, tốc độ gõ chữ của Chiêu Đệ có thể sánh ngang với nhân viên chuyên nghiệp rồi, cô và Hạ Cầm đã bàn bạcqua, cần phải học hai môn báo điện tử và kiến thức căn bản về quản lýqua Internet, buổi sáng lúc Tiểu Trí luyện đàn, cô ngồi một chỗ mở máytính đeo tai nghe học, buổi chiều lúc Tiểu Trí muốn xem CD, cô đọc mộtquyển sách chuyên ngành, vừa nghe tiếng đàn trong CD vừa học.
Chiêu Đệ vốn thông minh sẵn có, từ nhỏ không
Được học hành nên cô càng quý trọng cơ hội được học tập này, tuy nóikhông phải ngày đêm học hành khó khăn, quên ăn quên ngủ, nhưng trừ chămhọc, nói chuyện và đi dạo cùng Tiểu Trí thì toàn bộ thời gian cô đềuhọc.
Thấy Chiêu Đệ cố gắng như vậy, Hạ Cầm vừa tự hào vừa lo lắng, tự hào vìcon dâu của bà thông minh như vậy, có lòng cầu tiến. Nhưng bà lo lắngcũng vì điều này, mặc dù nguyện vọng ban đầu Chiêu Đẹ muốn học là đểchăm sóc Tiểu Trí tốt hơn, nhưng nếu Chiêu Đệ có học thức, giao tiếpnhiều với xã hội, về sau cô có ghét bỏ Tiểu Trí không, có rời bỏ TiểuTrí không?
Chiêu Đệ càng ngày càng giởi, trong lòng Hạ Cầm càng lo lắng, khi bàkhông nhịn được nữa, lén nói ý nghĩ trong lòng với Trần Chung, ông lạicười ha ha, Trần Chung cư nhiên chỉ vào bà: “Bà thật là ăn nhiểu củ cảimà không để ý, chũng ta đã sống chung hơn hai tháng, Chiêu Đệ là ngườithế nào, dùng anh mắt sắc bén của bà mà không thấy sao?”
Hạ Cầm nghe Trần Chung nói vậy liền nóng nảy: “Cũng không thể nói nhưvậy, con người luôn thay đổi, huống chi Chiêu Đệ là đứa bé tài giỏi như vậy, coi như nó khôgn có tâm tư gì, nhưng khó đảm bảo bên ngoài khôngai coi trọng nó, chính ông cung thấy, ông xem xem, hơn hai tháng chămsóc, Chiêu Đệ ngày càng đẹp, tôi thấy người đẹp Trung Quốc, người đẹpthế giới cũng không thể so với nó, con bé lại học nhiều như vậy, phongcách của người đọc sách của nó, ông không lo lắng có người theo đuổi nósao? Con gái ai cũng có ước mơ tình yêu, hơn nữa cho tới giờ Chiêu Đệchưa từng yêu ai, ông khẳng định con bé sẽ không vì tình yêu mà vứt bỏTiểu Trí sao?
Trần Chung nghe Hạ Cầm nói vậy, im lặng một hồi, cuối cùng nói một câu:“Tôi tin tưởng cái nhìn của mình, Chiêu Đệ không phải người như vậy,con bé sẽ không bỏ rơi Tiểu Trí, hơn nữa tôi thấy Chiêu Đệ đối với TiểuTrí... rất quan tâm, nói không chừng trong tương lại con bé sẽ yêu TiểuTrí.”
Vừa nghe có thể như thế, mắt Hạ Cầm sáng lên, “Ông Trần, ông thấy vậythật sao? Ông cảm thấy Chiêu Đệ sẽ yêu Tiểu Trí? Nếu quả thật có mộtngày như vậy, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh lại đấy.”
Mà Chiêu Đệ đang chuyên tâm nghiên cứu vụ giao dịch điện tử B2B nênkhông nghe thấy Hạ Cầm và Trần Chung đang nói về cô, cô xem hình thứcbuông bán này càng nhiều càng thấy nơi này có ảnh hưởng lớn, có lẽ cô có thể đề nghị Trần Chung phát triển một dự án trên phương diện này, nhưng cô học buôn bán điện tử chưa được bao lâu, tuỳ tiện đưa ra ý kiến, cólàm người khác thấy cô không biết tự lượng sức không? Chiêu Đệ suy nghĩmột lúc vẫn không có quyết định chắc chắn, ngẩng đầu thấy Tiểu Trí đãđánh đàn xong nhìn chằm chằm cô, nhanh chóng đi tới, ngồi vào một nửabên ghế Tiểu Trí chủ động nhường cho cô.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ hỏi anh một chuyện được không?”
Tiểu Trí nhìn Chiêu Đệ khẽ mỉm cười, sau đó mời gật đầu, mắt cong cong chờ cô hỏi.
“Tiểu Trí à, anh nói xem, em học buôn bán điện tử mới hơn một tháng,trước kia chưa buôn bán bao giờ, nhiều nhất chỉ bán thức ăn trên thịtrấn, nếu như bây giờ em đề nghị với ba đưa sản phẩm công ty lêninternet bán, có phải quá vội hay không, em nên nghiên cứu lại thịtrường này, rồi mới nói với cha?” Nói xong, Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Tiểu Trí, chờ câu trả lời của anh.
Chỉ thấy Tiểu Trí nhíu mày theo thói quen, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩvấn đề này, mặc dù có vài từ anh không hiểu, nhưng anh biết hiện tạiChiêu Đệ rất hoang mang, Chiêu Đệ là vợ anh, anh phải giúp cô giải quyết vấn đề này, cho nên anh hết sức suy nghĩ kỹ từng chữ Chiêu Đệ nói, muốn hiểu rõ rốt cuộc vấn đề của cô là gì?
Suy nghĩ một lát, Tiểu Trí mới ngẩng đầu trả lời, “Nói với ba đi, khôngvội đâu, vì muốn tốt cho ông ấy, có sai cũng không sao, đó là ba.”
Nghe Tiểu Trí nói một câu đơn giản, có lẽ người khác không hiểu hết ýcủa anh, nhưng Chiêu Đệ nghe những lời này như thể Hồ Quán Đính, khôngsai, Tiểu Trí nói rất đúng, đó là ba, là người nhà, coi như ý kiến củacô không khả quan, không thể chấp nhận, nhưng cô đã nghĩ ra cách, bacũng sẽ không trách cô, hơn nữa người một nhà, thật sự không cần bănkhoăn nhiều như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chiêu Đệ liền nghiêng đầu nhìn Tiểu Trí, chỉthấy anh nghiêng đầu nhìn gần cô, thấy cô cười anh cũng lập tức cườingượng ngùng nhìn cô hai tháng này, lúc đầu Tiểu Trí không gầy như vậy,tuy nhiên đã khoẻ hơn. Vì phát triển quan hệ, gương mặt vốn mập mạp, lúc này được ánh nắng chiếu vào, có vẻ dịu dàng tuấn nhã hơn, Chiêu Đệ nhớtới một câu, cô cảm thấy dùng để hình dung Tiểu Trí rất thích hợp, trơnbóng như ngọc, Tiểu Trí thật ấm nhuận như viên bảo ngọc, óng ánh trongsuốt, chạm vào tay rất ấm áp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.