Chương trước
Chương sau
Mấy tạp chí lá cải trong lúc mọi người đang lơ đã quăng một viên đạn làm người ta khó lòng đề phòng.

Viên đạn này đã gián một cú mạnh vào tập đoàn Hồng Lực, cũng đánh thành một lỗ hỏng lớn ở nhà họ Trì, làm cho quyền kinh doanh đáng lẽ ra phải thuộc về nhà họ Trì bây giờ không thể chắn chắn được nữa.

Chuyện ly hôn không chỉ là chuyện của hai vợ chồng, có làm thế nào đi nữa thì cũng chỉ có hai bên nhà biết, hoặc cùng lắm là bạn bè của hai người biết.

Nhưng chuyện ly hôn của Trì Diệu Hi và Lệ Mộng Hằng lại lên trang đầu của báo, tấm hình cưới của hai người còn được in thành hai nữa to đùng giữa tờ báo để tạo hiệu quả.

Tựa đề còn kích thích hơn.......

Hiện tại lọ lem muốn đổi giày thủy tinh? Thiếu phu nhân của tập đoàn Hồng Lực sắp có chuyện vui cùng với thiếu gia của xí nghiệp Thiệu Đông?

Lúc Trì Diệu Hi tham gia xong một cuộc họp của công ty, bước ra ngoài liền bị một đám ký giả vây quanh.

Chuyện này đã bùng nổ đến ngày thứ ba, anh vẫn cứ đi làm bình thường, chẳng qua là không ra khỏi công ty, phòng trên cùng của tập đoàn là nơi mấy ngày nay anh nghỉ lại.

Ngày đầu tiên xảy ra chuyện, mẹ liền đến hỏi anh có muốn ra nước ngoài lánh mặt một chuyến hay không, anh lại hỏi ngược lại: con có làm chuyện gì sai sao? Mặt anh còn lạnh hơn bình thường mấy độ, làm cho người khác không thể biết được trong thâm tâm anh đang nghĩ gì.

Anh nói như vậy thì cha mẹ cũng không nói thêm gì nữa, vợ chồng Trì Chí Nhân cũng rất bất đắc dĩ. Thật là, đứa con này của bọn họ luôn có chủ kiến của mình, khi nào thì nghe lời bọn họ nói chứ.

Ba ngày ở công ty, hầu như anh ở suốt trong phòng họp, đem bản chất cuồng công việc của mình phát huy đến cực hạn.

Mới ba ngày, mà thân thể khỏe mạnh của anh đã gầy hết một vòng, những nhân viên cao cấp của công ty ở bên cạnh anh cũng bị giày vò gầy đi một vòng, cộng với một cái dạ dày trống rỗng.

Về sau có người đề nghị khi công ty có hoạt động nào thì để những người khác là đại biểu thì tốt rồi, bởi vì chỉ cần Trì Diệu Hi vừa xuất hiện, thì giới truyền thông liền không dễ dàng gì bỏ qua.

Nhưng mà Trì Diệu Hi vẫn kiên trì tham gia. Một cái tin đồn nhảm liền làm cho anh muốn ra cửa tham gia tiệc cũng không dám thì sau này phải làm thế nào?

Có lẽ đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng bên phía truyền thông sẽ "hết sức nhiệt tình", nên Trì Diệu Hi chỉ lạnh mặt không nói một câu, lấy bất biến ứng vạn biến mặc cho giới truyền thông điên cuồng theo chân anh từ trong ra ngoài hội trường, anh chỉ im lặng đi về phía xe chuyên dụng của mình.

"Anh Trì, trên báo nói anh với cô Lệ Mộng Hằng đã sớm ly hôn từ trước rồi có đúng không ạ?"

Trì Diệu Hi mím môi không nói một câu, ngược lại bên cạnh tiểu Mã lại cười cười, "Thật ngại quá, cho qua cho qua." Anh quay đầu lại nhìn ông chủ mình một cái, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng lì lợm, nói thật mặt anh ấy như vậy là cho người ta vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.

Trước kia tính tình khó chịu của Trì Diệu Hi đôi khi sẽ bộc phát, nên mọi người mới gọi anh là "bãi thuốc nổ", nhưng lúc này, nhân viên trong công ty đều cảm thấy rất kỳ lạ, giống như kỳ tích, trong thời gian này ngay cả một lần "bãi thuốc nổ" này cũng chưa bộc phát.

Như vậy mới kinh khủng á! Nếu có thể xả giận ra thì không sao, chứ cứ im lặng thế này thì bộc phát ra một lần sẽ long trời lở đất đó! Cũng chính vì vậy, mà giám đốc các ngành gần đây có tham gia hội nghị không có vì "bãi thuốc nổ" này không hoạt động mà vui vẻ, ngược lại còn có cảm giác lo sợ nhiều hơn.

Một ký giả khác còn đặt câu hỏi khó chịu hơn.

"Báo Đạo Trung có nói, Trước khi quen anh cô Lệ Mộng Hằng đã quen với Tằng Đức Huân rồi, có dù sao này gả cho anh thì hai người đó vẫn có qua lại với nhau đúng không? Chuyện này anh có biết không? Anh có cảm tưởng gì không?"

Trì Diệu Hi tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng.

Trì Diệu Hi hít một hơi thật sâu, bước chân chậm lại, rồi ngừng hẳn.

Tiểu Mã cảm thấy không khí xung quanh mình bị hút sạch, hô, hấp sắp khó khăn rồi, mồ hôi lạnh toát hết ra, cuộc đời anh muốn theo bước chân dừng lại của ông chủ mình mà kết thúc luôn sao?

"Bãi thuốc nổ" này muốn bộc phát rồi sao?

"Anh Trì?"

"Không sao. Tôi chỉ dừng lại để gửi lời thăm hỏi đến mọi người, vì một chút chuyện nhỏ này mà mọi người đã cực khổ mấy ngày nay rồi. Nhưng đây là chuyện riêng của tôi, vì vậy mong mọi người cho chúng tôi một chút không gian riêng đi."

Tiểu Mã rất kinh ngạc với thái độ của anh. Những tưởng rằng anh sẽ xung đột với đám truyền thông này chứ.

Những ký giả cũng tưởng anh muốn nói cái gì, hoặc là tính khí của anh cuối cùng cũng muốn bộc phát, vô luận là cái gì thì cũng là một tinh tức có giá trị, nhưng mà không có, anh ấy vẫn giữ thái độ bình thản như cũ.

Mọi người mới ngẩn ra một chút, mà Trì Diệu Hi đã đi đến xe của mình, lấy lại tinh thần, các ký giả lại bắt đầu đuổi theo.

"...............Anh Trì nói như vậy, có phải hay không là gián tiếp thừa nhận những chuyện viết trên báo là đúng?"

"Anh Trì Diệu Hi, ngày mai là ngày họp đại hội cổ đông của tập đoàn Hồng Lực, chuyện này có gây ra trở ngại gì cho quyền kinh doanh của anh không, anh có muốn phát biểu ý kiến gì không?"

Trì Diệu Hi trầm mặt ngồi lên xe, đóng cửa xe lại, rất nhanh đem những thứ ồn ào bên ngoài chặn lại hết, chỉ bất quá, bên trong sẽ vẫn có một loại áp lực vô hình đáng sợ.

Tiểu Mã trộm dò xét thái độ của cấp trên mình một cái, anh thật sự rất muốn hỏi, anh ấy trả lời câu hỏi lúc nãy như thế nào?

Trì Diệu Hi cau mày nhắm mắt dưỡng thần, tiểu Mã đang cho là anh sẽ im lặng đến lúc về công ty, ai ngờ anh đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, không có tức giận, mà chỉ đơn thuần là quá mệt mỏi.

"Điện thoại gọi được chưa?"

"Không có, hơn nữa....." Anh hít sâu, chuẩn bị thành thực báo cáo.

"Di động của thư ký Lệ hình như đã ngưng sử dụng. Tới này thì cùng lắm chỉ là khóa máy, nhưng hôm nay đã là ngừng sử dụng.

"Có gọi cho La Trạch Hương không?"

"Cô ấy tắt máy."

"Còn nhà bà ngoại của cô ấy thì sao?"

"Cái đó...... Hôm nay tôi có đặc biệt qua đó một chuyến, nghe hàng xóm nói, khoảng một tháng trước bà đã qua Mĩ rồi, con gái nhỏ của bà đến đón. Tôi có hỏi xem có ai biết thư ký Lệ đang ở đâu không, mọi người ai cũng trả lời rằng không biết."

Trì Diệu Hi mở mắt ra, trong lòng phiền não hết sức. Cô ấy có kế hoạch muốn rời đi sao? Anh nhớ hôm hẹn hò cô ấy có thái độ hơi kỳ lạ một chút.

Tại sao cô với anh luôn như vậy chứ? Mới vừa có cảm giác gần gũi một chút, lại lập tức có chuyện kéo hai người ra xa.

Đêm mưa hôm đó, La Vịnh Ân thừa nhận với anh rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện cô ấy và Mộng Hằng tranh chấp ở phòng nghỉ, cùng với chuyện cô lợi dụng việc ly hôn của bọn họ mà uy hiếp buộc Mộng Hằng phải rời đi.

Cô còn nói cho anh biết, Mộng Hằng rất yêu anh, cô rất xin lỗi vì thời gian trước đã tạo ra nhiều chuyện làm tan vỡ hôn nhân của bọn họ.

Tới đây thì mọi chuyện đều đang trên phương hướng tốt, anh chỉ cần tìm Mộng Hằng trở về, thì mọi chuyện đều viên mãn. Cho nên khi anh nhận đơn từ chức của Mộng Hằng từ La Trạch Hương anh cũng không tức giận, bởi vì anh biết vì sao cô từ chức.

Anh cho là chỉ cần một ít đầu mối, thì việc muốn đem cô trở về cũng không quá khó khăn, anh thậm chí còn ngu đần vạch ra kế hoạch đợi khi tìm được cô trở về sẽ kiếm thời gian đi du lịch một chuyến nữa.

Chẳng qua là, ngay sau đó một tuần trên báo lại đăng một số tin, làm cho tình cảm của bọn họ có thêm một nguy cơ mới.

Không trách được đám cho săn khi gọi điện thoại cho anh lại nhắc đến tên Tằng Đức Huân. Mới đầu anh còn nghĩ đám chó săn này thêm chuyện để có đề tài viết, mượn chuyện bọn họ ly hôn, liền thêm thắt vào.

Cho đến tuần sau khi thấy tấm hình được đăng trên báo, anh mới biết mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. Trong tình huống nào mà một người đàn ông lại đưa người phụ nữ một bó hoa hồng và nhẫn chứ?

Như vậy còn phải hỏi thêm điều gì nữa sao?

Bởi vì sự xuất hiện của tờ báo này, mà câu nói của La Vịnh Ân, rằng Mộng Hằng lựa chọn rời đi như vậy là muốn thành toàn cho sự nghiệp của anh, là vì "quá Yêu anh, chuyện này cũng quá châm chọc rồi.

Tình cảm của cô từ trước đến nay vẫn không thay đổi, đáng tiếc đối tượng ấy không phải là anh.

Nhớ đến trước đây lúc cô muốn chụp hình cưới, người đàn ông đầu tiên cô nghĩ đến là Tằng Đức Huân, anh còn chính mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau trong bệnh viện...... Hôm nay ngay cả hình ảnh ngọt ngào cùng nhau chọn nhẫn cũng bày ra trước mặt anh rồi, anh còn làm thế nào có thể tin tưởng cảm giác của mình, là Lệ Mộng Hằng có tình cảm với anh chứ?

Anh thật là ngu ngốc! Từ đầu đến cuối cô chưa từng thừa nhận thích anh, ở trong mắt cô, anh chẳng qua là một người đàn ông có đầy khuyết điểm. Cô cũng nói rõ ràng như vậy, mà anh vãn tự cho là đúng không chịu thừa nhấn sự thật.

Trở lại công ty, tiểu Mã rập khuôn đi theo sau anh, lúc vào phòng làm việc, Trì Diệu Hi thuận tay đem đèn tắt đi.

"Thời gian cũng không còn sớm, cậu về trước nghỉ ngơi đi." Cũng gần mười giờ tối rồi, thư ký mới như cậu ta gần đây chắc cũng mệt mỏi lắm.

"Tổng giám đốc....."

Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn xa xa phong cảnh bên ngoài.

"Tôi không sao, cậu cứ về trước đi."

Lúc này tiểu Mã mới nhẹ nhàn đi ra khép cửa lại.

Bốn bề vắng lặng, lại đang đứng trong bóng tối, nên Trì Diệu Hi rốt cuộc cũng có thể buông thả tâm tình của mình, trong mắt của anh tràn ngập nỗi buồn.

Vợ trước, tình cảm của cô ấy của cô ấy như thế nào cũng không cần phải báo cáo với anh. Hai người cũng đã ly hôn, cho dù có còn liên hệ với nhau hay không, thì cũng không có đủ tư cách để can dự vào sự lựa chọn của nhau, có phải không?

Lựa chọn yêu cô, không muốn buông tay một cách dễ đàng, đó cũng là quyết định của anh.

Anh nhớ tới lần chơi trò chơi lúc hẹn hò.

Thật ra thì câu "Anh yêu em" mà anh nói, đối với anh không là là đại mạo hiểm mà là lời thật lòng.

Ngày mai kết quả của hội nghị cổ đông như thế nào? Nói thật, bây giờ anh cũng không muốn quan tâm.

Hội nghị cổ đông được tiến hành đúng hạn, phòng họp số một chìm trong không khí quỷ dị trước cơn bão.

Trước khi hội nghị bắt đầu mấy phút Trì Diệu Hi mới bước vào phòng họp.

Lúc trước anh rất muốn lấy được quyền kinh doanh nên hàng năm đây là ngày mà anh mong đợi nhất, nhưng năm nay.... Cảm giác của anh lại thay đổi giống như tham gia lần này chỉ là một nhiệm vụ cần phải hoàn thành, rốt cuộc hội đồng có quyết định gì thì cũng không có ảnh hưởng đến anh.

Hội nghị bắt đầu, đúng như anh dự đoán, năm nay tiêu điểm nằm trên người anh. Vì mấy tờ báo lá cải bên ngoài mà bất kể là những người ủng hộ hay chống đối anh đều phải suy nghĩ.

"......Chuyện này có ảnh hưởng lớn đối với hình tượng của tổng giám đốc Trì, mấy ngày nay báo chí truyền thông liên tục nhắm vào anh, không biết tổng giám đốc Trì có muốn giải thích điều gì không?"

Trì Diệu Hi rốt cuộc đứng dậy.

"Tôi đúng thực là đã ly hôn với Lệ Mộng Hằng."

Trong lúc nhất thời phòng họp vang lên tiếng xôn xao bàn luận không ngừng, Trì Chí Nhân nhìn con mình một cái, cũng không nói gì.

Đối với chuyện ly hôn lần này, làm ảnh hưởng đến chuyện đạt được một nữa quyền kinh doanh của anh rất nhiều.

"Báo chí cũng có nói, cô Lệ Mộng Hằng có qua lại với cậu chủ nhà xí nghiệp Thiếu Đông, nên có thể nói chuyện ly hôn lần này cũng không thể trách tổng giám đốc được."

"Chuyện hôn nhân có vấn đề, thì cũng không phải là lỗi của một phía." Trì Diệu Hi nhàn nhạt nói.

Anh nói như vậy là cho cả đại hội cổ đông kinh ngạc. Đây là tự mình bỏ qua "kim bài miễn tội", tự thừa nhận mình cũng có lỗi sao? Chẳng qua là..... tại sao chứ? Ai cũng biết Trì Diệu Hi muốn đạt được một nửa quyền kinh doanh kia đến thế nào, chẳng lẽ..... Chuyền ầm ĩ lần này, anh ta mới là là người có lỗi lớn nhất sao? Trong lúc nhất thời, mọi người ghé tai nhau bàn tán xôn xao.

Đột nhiên cửa phòng hợp bị đẩy ra, tiểu Mã cung kính khom người nói: "Xin lỗi đã quấy rầy mọi người, có tổng giám đốc phu nhân muốn tham gia cuộc họp này."

Thân hình cao lớn của anh ngẩn ra, phía sau cửa hiện ra một bóng dáng xinh đẹp, trong phòng họp là một trận kinh ngạc, còn vẻ mặt hờ hững của Trì Diệu Hi rốt cuộc cũng thay đổi.

Mộng Hằng sao? Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?!

Thần sắc của cô rất mệt mỏi, giống như vừa lặn lội đường sá xa xôi tới đây, sau đó ánh mắt của cô nhìn thấy anh, hai người tầm mắt giăng co một lúc.

Lệ Mộng Hằng than thở trong lòng. Cô đi vào phòng, cánh cửa phía sau không tiếng động đóng lại.

Hít sâu một hơi, cô mở miệng nói, "Trong khoảng thời gian gần đây vì chuyện riêng của tôi mà đã làm cho tập đoàn Hồng Lực gặp chút khó khăn, tôi thật sự rất xin lỗi. Đầu tiên tôi muốn nói là, chúng tôi không có ly hôn!"

Thành viên hội đồng quản trị ngươi xem ta, ta xem người, một mảnh xôn xao.

Bây giờ là chuyện gì? Chồng nói ly hôn, còn vợ lại nói không có, đang chiếu phim vợ chồng cãi nhau sao?

Có cổ đông lên tiếng chất vấn, "Không ly hôn vậy sao cô lại qua lại với cậu chủ tập đoàn Thiếu Đông? Lại còn cùng chọn nhẫn cưới với nhau?"

"Tằng Đức Huân là học trưởng của tôi lúc còn đi học, vẫn luôn rất quan tâm tôi, tôi không phủ nhận là mình có qua lại với anh ấy, nhưng chẳng qua cả hai chỉ là bạn bè. Tấm hình trên báo cũng là thật, đúng là tôi với học trưởng đi mua hoa hồng cùng với nhẫn, cũng đúng là muốn dùng nhẫn đó đi cầu hôn, chẳng qua là người được cầu hôn đó không phải là tôi, mà là người phụ nữ anh ấy thích."

"Lấy cớ rất tốt đó!"

"Không việc gì phải lấy cớ, căn cứ vào những nhân tố cá nhân, tôi chỉ có thể nói đến đây." Cô khẽ khom người.

"Thật ngại quá, quấy rầy mọi người họp rồi." Nói xong liền quay người đi ra khỏi phòng.

Cô vừa đi ra ngoài không bao lâu, Trì Diệu Hi cũng đứng lên đuổi theo ra ngoài.

Trì Chí Nhân nhướng mày, gõ nhẹ bàn mấy cái, dùng âm thanh uy nghi của mình nói, "Thiếu một cổ đông cũng không ảnh hưởng gì đến hội nghị, chúng ta tiếp tục, bắt đầu chương trình của hội nghị đi!"

Sự xuất hiện của Lệ Mộng Hằng khiến rất nhiều người chú ý, lúc này cô đang đi trên hành lang, nên ai cũng ghé mắt nhìn một chút.

Trì Diệu Hi đuổi theo sau cô, vì để tránh ánh mắt tò mò của mọi người, anh trực tiếp bắt cóc cô lên xe, tìm một không gian yên tĩnh không có ai quấy rầy mà nói chuyện sau.

"Hội nghị của anh....." Lệ Mộng Hằng lắp bắp nói. Trước kia cho dù có chuyện riêng gì lớn đến thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không bỏ qua công việc của mình, huống chi lần này lại là hội nghị cổ đông quan trọng như vậy!

"Không sao."

Trở lại nhà, hai người ngồi đối diện với nhau, thật lâu cũng không nói câu nào, Trì Diệu Hi mở miệng trước, "Mấy ngày nay em đi đâu vậy?"

"Ở Mĩ được hai ngày thì La Trạch Hương mail cho em biết mấy chuyện trên báo, cũng nói là anh đang tìm em." Trước khi ra nước ngoài thì cô đã tắt điện thoại, cho nên có lẽ cũng có ký giả muốn liên lạc với cô mà cô không biết.

"Sau đó, em cảm thấy có lẽ mình nên đính chính một chút nên đã quay trở lại."

"Em với Tằng Đức Huân...."

"Anh ấy kết hôn rồi, cũng với người anh ấy thích. Mới nãy không có nói ra, là vì sợ tin tức này sẽ truyền ra ngoài, vợ của học trưởng có xuất thân rất bình thường, anh ấy muốn chém trước tấu sau, có thế giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu, tốt nhất là tới khi cô ấy mang thai."

Trì Diệu Hi có chút kinh ngạc, những tưởng rằng lúc nãy cô nói là do muốn giữ mặt mũi cho anh, nhưng bây giờ theo cô nói, thì mấy ngày nay anh tức giận, ghen tuông là không công à? Tất cả đều là do hiểu lầm sao?

"Học trưởng cũng đã xin lỗi vì chuyện này mà báo chí gây khó khăn cho em, còn nói, nếu như cần thì anh ấy có thể đứng ra giải thích." Mới vừa rồi lúc cô vào công ty, người đầu tiên cô gặp được là La Vịnh Ân, cô ấy nói với cô rất nhiều chuyện, nói thật, ngoài kinh ngạc ra thì cô cũng chỉ có thể kinh ngạc, không thể hiểu tại sao lúc đầu cô ấy lại nói dối với mình như vậy, nhưng cô vẫn rất cám ơn cô ấy đã nói sự thật với cô .

"Nhưng mà, em vẫn không hiểu, tại sao lúc nào anh cũng có vẻ nhưng có hiểu lầm với học trưởng của em vậy?"

"Bởi vì hình như em rất tin tưởng anh ta, lúc cần chụp hình cưới người đầu tiên em nghĩ đến là anh ta. Anh còn tận mắt thấy hai người ôm nhau trong bệnh viện, lúc em uống say còn nói cái gì mà nếu như một năm sau hai người đều chưa có đối tượng, thì sẽ liền kết hôn, còn móc nghéo với nhau!" Trì Diệu Hi càng nói càng tức.

"Quan trọng nhất là, nhân vật nam chính mà em thích kia, thoạt nhìn rất giống với Tằng Đức Huân!"

Lệ Mộng Hằng rất kinh ngạc, trong lòng anh ấy thật đúng là giấu rất nhiều sự khó chịu nha, mà người trong cuộc như cô lại hoàn toàn không biết gì, "Em với anh ấy ôm nhau?"

"Hôm bà ngoại em nằm viện, anh xử lý chuyện ở chi nhánh miền trung xong chạy về liền đến bệnh viện, vừa đúng lúc thấy cảnh này."

"Anh có tới sao, sao không gọi em?"

"Em cũng rúc vào ngực người đàn ông khác rồi, anh còn gọi để làm gì?"

Lệ Mộng Hằng thật ra đã sớm nhớ đến tình huống lúc đó.

"Lúc đó em đang rất muốn khóc lớn một trận, anh ấy chẳng qua là đang an ủi em mà thôi. Nếu như anh đi qua, hoặc ở lại thêm một chút, có lẽ đã nhìn thấy bạn gái anh ấy, cũng không dẫn đến hiểu lầm lớn như vậy."

"Cứ coi như chuyện này là hiểu lầm đi, vậy chuyện móc nghéo tay ước định là thế nào?"

Lệ Mộng Hằng bình tĩnh nhìn anh.

"Trong đời em chỉ có nghéo tay ước định kết hôn với một người duy nhất, chẳng qua là người đó ở tiệc cuối năm uống say quá, chỉ sợ là bây giờ không còn nhớ gì hết."

"Em, ý em nói người đó là anh sao?" Trì Diệu Hi há to miệng, hình như kể từ ngày có cô làm thư ký, anh cũng uống rượu nhiều hơn, hiện tại....

Không phải là người trước giờ anh ghen tỵ lại chính là anh chứ?

"Thôi quên đi, anh không muốn thừa nhận cũng không ai ép anh."

Trì Diệu Hi suy nghĩ một chút, vậy rốt cuộc trước giờ mình cứ phòng bị Tằng Đức Huân là vì cái gì chứ!

"Cái đó..."

Lệ Mộng Hằng liếc mắt nhìn anh.

Có người mất hứng, có mấy lời cần phải nắm thời cơ nói liền mới được.

"Chúng ta, trước giờ chúng ta bên nhau vẫn luôn có một loại cảm giác, giống như thật vất vả mới tiến thêm được một bước, thì lại có chuyện kéo chúng ta ra xa, cho nên, thừa dịp này mọi chuyện đều đã hiểu rõ, anh muốn nói cho em biết, vô luận tương lai có chuyện gì xảy ra, thì xin hãy tin tưởng anh, anh là thật lòng yêu em."

Lệ Mộng Hằng kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Lúc La Vịnh Ân giải thích cũng đã từng nói như vậy với cô, cô đúng là không thể tin nổi, rốt cuộc là do cô quá trì độn hay là Trì Diệu Hi che giấu quá tốt đây?

Chuyện cũ cũng đã giải thích rõ ràng hết, bởi vì mọi hiểu lầm đều được hóa giải hết, cô chợt phát hiện ra..... Là thật! Có lẽ Trì Diệu Hi không biết cách biểu đạt, nhưng anh cũng đã dùng phương thức của anh để yêu cô.

Thật lâu Lệ Mộng Hằng không nói tiếng nào, chợt cô lấy một tờ giấy trong túi xách ra đưa cho anh.

"Đây là câu trả lời của em, phía dưới em đã ký rồi, chỉ còn thiếu chữ ký của anh."

Giấy đăng ký kết hôn!

"Ở Mĩ mọi việc rất đơn giản, kết hôn, ly hôn cũng không quan trọng, quan trọng là hai người có yêu nhau không, nếu như phải kết hôn mới có thể bày tỏ tình cảm thì chúng ta kết hôn đi."

Trì Diệu Hi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao cô lại nói với hội đồng quản trị là họ không có ly hôn. Vì hai người vẫn còn yêu nhau, cho nên hình thức có biến hóa như thế nào cũng không quan trọng.

Trì Diệu Hi ký tên mình thật nhanh, cười nói: "Vợ à, tờ giấy ly hôn hết hiệu lực rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.