Chương trước
Chương sau
"Người vào đây rồi còn muốn ra ngoài cũng không nhiều, anh muốn ra ngoài cũng được, thành thật trả lời câu hỏi của tôi trước!"
Diệu Hàm lấy một chiếc ghế ở bên cạnh, thân người tao nhã ngồi xuống, đồ ngụy trang màu đen cộng thêm giàu da mặc trên người cô tôn lên vào phần kiên cường rắn rỏi mà bá đạo ngang ngược, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người
"cô... cô hỏi gì, cái gì tôi cũng không biết, tôi không biết!"đàn ông cuộn mình trong nhà lao.
Người đàn ông nghe thấy giọng của Diệu Hàm liền hoảng sợ, lập tức lắc đầu nhưu trống tỏi.
Mẹ ơi, rốt cuộc anh ta đã đắc tội đám sát thần gì thế, không phải chỉ nhận việc theo dõi tư nhân thôi sao, sao lại chọc vào đám người không dễ chọc thế này, còn bị nhốt ở thủy lao tối tăm không thấy mặt trời này, quả thật là đủ lắm rồi!
Đều là do người phụ nữ kia, nếu ra ngoài còn gặp lại người phụ nữ kia, nhất định sẽ hung ác đòi một khoản lớn.
"Không biết vì sao hai người phụ nữ kia đuổi theo anh, chẳng nhẽ anh là gian tế của nước khác sao?" Diệu Hàm cười âm lạnh, trên khuôn mặt lãnh khốc vô tình lộ ra vài phần ý cười nghi ngờ.
"Anh không muốn nói cũng không sao, thứ khác ở đây tôi không có nhiều, chỉ là cách để người khác nói thật thì lại khá nhiều, anh muốn dùng loại nào, hay là chúng ta thử từng cái một?"
Diệu Hàm lạnh lùng nhìn người đàn ông trong thủy lao, giọng nói uy hiếp càng thêm vài phần lạnh nhạt mà nguy hiểm.
"Các người thế này là vi phạm pháp luật, tôi muốn kiện các người, tôi muốn kiện các người!"
Người đàn ông nghe thấy giọng nói âm lạnh của Diệu Hàm không khỏi run lên, cả người cuộn tròn thành một cục tỏng góc, sắc mặt sợ hãi hoảng loạn gào lên với Diệu Hàm.
"Haha!" Dường như Diệu Hàm nghe thấy tiếng gì đó rất buồn cười, tiếng cười trào phúng lạnh lùng vang lên, mang theo vài phần bá khí và uy thế đáng sợ cao cao tại thượng, vầng trán mang theo uy thế không giận mà uy chỉ thuộc về bậc đế vương.
"Ở đây tôi chính là luật pháp, tôi không có tâm tình tiêu hao ở đây với anh, tôi chỉ cho anh 3 giây, nói rồi tôi sẽ cho anh một con đường sống, không nói, vậy anh chỉ có thể tự cầu phúc thôi!"
Đáy mắt âm lạnh của Diệu Hàm xẹt qua tia sát ý khát máu, nhìn chằm chằm người đàn ông trong thủy lao, không hề giống đang nói dối lừa người khác.
Người đàn ông trong thủy lao bất ngờ bị ánh mắt âm lạnh của Diệu Hàm nhìn đến toàn thân ớn lạnh, đến cả da đầu cũng tê dại.
"Một!"
Diệu Hàm chỉ đọc một con số, người đàn ông trong thủy lao đã bị dọa kêu thành tiếng: "Tôi nói, tôi nói, đừng giết tôi, các người không thể giết tôi, tôi cũng chỉ cầm tiền mà làm việc thôi, tôi trên còn có mẹ già, dưới còn có con nhỏ!"
Nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của người đàn ông trong thủy lao, Diệu Hàm cười khát máu, ánh mắt âm lạnh mang theo vào phần nguy hiểm và u ám.
"Nói đi, vì sao họ lại đuổi theo anh?"
"Bởi vì tôi theo dõi còn chụp trộm ảnh, bị họ phát hiện, vì thế họ mới đuổi theo tôi!"
Người đàn ông kia không dám giấu diếm chút nào, thậm chí tình hình trước mắt, anh ta không hề nghi ngờ hai người trước mắt sẽ thật sự giết chết mình.
Nghe thấy lời của người đàn ông kia, đồng tử của Diệu Hàm co rút, hàn ý trong đôi mắt nguy hiểm kia càng thêm nồng đậm, ý nghĩ đầu tiên chính là có người theo dõi Hân Hân, muốn gây bất lợi cho Hân Hân.
Kéo theo lời nói ra cũng mang theo vài phần sát ý và nghiêm nghị.
"Người nào sai anh theo dõi bọn họ?"
"Tôi không biết, đối phương là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đeo kính đen đến tìm tôi, chỉ cho tôi một tấm ảnh, bảo tôi theo dõi người phụ nữ trong tấm ảnh đó.
Đặc biệt là nhìn thấy cô ta và người đàn ông hay phụ nữ khác ở cùng nhau, tìm góc chụp cố gắng thân mật một chút, nói là sau khi xong việc sẽ không bạc đãi tôi, còn đặt cọc cho tôi 90 triệu!"
Người đàn ông trong thủy lao nói.
Diệu Hàm nghe xong, trầm mặc một lát, đôi mắt âm lạnh mang theo tia ác độc, lãnh khốc mà nguy hiểm.
"Người phụ nữ trên tấm ảnh kia chính là người đuổi theo anh sao?"
"Đúng vậy, chính là cô ta, chuyện khác tôi thật sự không biết gì cả, các người tha cho tôi đi, tôi cũng chỉ là sống tạm nuôi gia đình thôi, thời buổi này tôi không làm chuyện này cũng sẽ có người khác làm, chỉ là tôi đen đủi bị phát hiện thôi!"
Người đàn ông kia kịch liệt giải thích, rất sợ người khác không tin lời của mình.
"Người phụ nữ đưa cho anh bức ảnh, ngoài việc đeo kính râm ra còn có chỗ nào đặc biệt không, vẻ ngoài thế nào, hoặc mang theo thứ gì?" Vũ Đàm ở một bên tiến ên một bước, nhìn người đàn ông trong thủy lao, hỏi.
"Thật sự tôi không biết, người phụ nữ kia đeo kính râm, đã che mất nửa khuôn mặt, nào có thể nhìn rõ chứ?" Người đàn ông vội vàng giải thích, đột nhiên nhớ tới gì đó, hoảng sợ nói ra.
"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lúc người phụ nữ kia duỗi tay trả trước cho tôi 90 triệu, tôi thấy trên ngón trỏ tay phải của cô ta có đeo nhẫn, cái khác thật sự không còn gì nữa!"
Diệu Hàm hơi nhíu mày, lập tức ra lệnh cho Vũ Đàm.
"Điều tra, bảo bộ phận thông tin tìm ra tất cả phụ nữ đeo nhẫn ở ngón trỏ, có thể tìm xung quanh tôi trước, tất cả nhân viên nữ ở công ty, những người từng tiếp xúc với tôi, cũng có khả năng là tiểu thư nhà giàu nào đó, không được bỏ sót người nào!"
"Số 1, thật sự số người cần điều tra sợ là sẽ rất đông, hơn nữa khá phiền phức, vì nhẫn ở ngón trỏ có khả năng không phải ngày nào cũng đeo!"
Vũ Đàm nhíu mày, điều tra tất cả phụ nữ đeo nhẫn ở ngón trỏ, công việc này không phải lớn bình thường, so với mò kim đáy bể cũng chả khác mấy.
"Còn nữa, tôi nhớ được mùi nước hoa trên cơ thể người phụ nữ kia hôm đó!"
Người đàn ông trogn thủy lao bổ sung thêm.
Diệu Hàm ngước mắt, ánh mắt âm lạnh nhìn Vũ Đàm, lại ra lệnh lần nữa.
"Điều tra phụ nữ đeo nhẫn ngón trỏ vào hôm đó, có thể điều tra từ phạm vi nhỏ trước, đồng thời ghi rõ nhãn hiệu nước hoa mà bọn họ dùng, mang hàng mẫu đến cho anh ta ngửi!"
"Vâng!"
Diệu Hàm dặn dò xong, Vũ Đàm liền bảo người của bộ phận thông tin đi làm.
"Vậy tôi có thể ra ngoài được chưa?"
Người đàn ông trong thủy lao mở mắt trông mong nhìn chằm chằm Diệu Hàm, hỏi.
"Anh nói xem?". truyen bjyx
Diệu Hàm cười âm lạnh, đôi môi mỏng gợi cảm vẽ ra tia trào phúng.
Có gan làm hại Hân Hân nhà cô còn muốn bình yên vô sự ra ngoài, không khỏi mơ quá đẹp rồi.
Không để anh ta chịu chút khổ thì thật có lỗi với sự tăm tối không thấy ánh mặt trời nơi đây, vừa có nước vừa có chuột bầu bạn là nơi phù hợp nhất cho những người phạm lỗi sám hối.
"cô nói rằng tôi khai xong cô sẽ thả tôi ra, các người lừa tôi!" Người đàn ông trong thủy lao điên cuồng gào thét.
"Tôi có nói sao?"
Diệu Hàm cười lạnh, ý cười tà ác mang theo vài phần khó mà đoán được, còn thêm lạnh lùng nguy hiểm.
Lạnh lùng quay người, đi ra khỏi thủy lao dưới lòng đất, chỉ để lại tiếng gào thét điên cuồng trong thủy lao.
Vừa ra khỏi thủy lao, ý cười âm lạnh trên mặt Diệu Hàm liền thu lại vài phần, khuôn mặt lãnh khốc đi về phía bộ phận thông tin.
Chỉ mất nửa ngày, Vũ Đàm đã đưa lên một phần danh sách, phạm vi mục tiêu thu nhỏ lại, danh sách người trên tờ A4 cũng bị Vũ Đàm dùng bút mực đỏ đánh dấu vài cái tên.
Ánh mắt âm lạnh của Diệu Hàm lướt qua những cái tên trên trang giấy, thấy một người bị Vũ Đàm dùng mực đỏ đánh dấu, đột nhiên cười lạnh, mang theo vài phần tà ác của ma quỷ.
"Vậy mà lại có người này ở đây, thật sự ngoài ý muốn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.