Chương trước
Chương sau
Vừa nghe hai chữ "tối nay", mặt Hân Nghiên lập tức ửng đỏ.
Diệu Hàm thích nhất là nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Hân Nghiên, có trời mới biết một người phụ nữ lạnh lùng vô tình một khi lộ vẻ thẹn thùng là dáng vẻ quyến rũ đến mức nào.
Mở cửa xe, Diệu Hàm nắm chặt tay Hân Nghiên bước xuống xe, nhìn ông cụ sắc mặt uy nghiêm, ánh mắt sắc bén đứng đó, khẽ gật đầu: "Ông nội!"
Ông cụ Diệu từ lúc Diệu Hàm kéo tay Hân Nghiên xuống xe, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người người phụ nữ bên cạnh Diệu Hàm, cũng không thèm liêc nhìn Diệu Hàm, nghe tiếng kêu của Diệu Hàm cũng chỉ phất tay.
Diệu Hàm cũng không để ý, vuốt tóc Hân Nghiên, cưng chiều dịu dàng nói: "Hân Hân, gọi ông nội!"Ánh mât trong trẻo mà lạnh lùng của Hân Nghiên nhìn ông cụ phía đối diện, tuy đã lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh cường tráng.
Trên gương mặt không giận cũng toát ra uy nghiêm tràn đầy nếp nhăn, nhưng vẫn tỏa sáng, một đôi mắt đục ngầu phát ra ánh sáng lợi hại, liếc một cái là có thể nhìn thấu lòng người.
Khí thế uy nghiêm khiếp người trên người ông cụ là do nhiều năm sống ở địa vị cao mà có được, cho dù là Hân Nghiên cũng không tưởng tượng được, ông già này lúc còn trẻ là một người có phong thái ra sao!
Đi đến cạnh Ông cụ Diệu, khuôn mặt nhỏ xinh trong trẻo mà lạnh lùng của Hân Nghiên khẽ gật đầu, ngoan ngoãn gọi: "Ông nội!"
Hân Nghiên đánh giá Ông cụ Diệu, Ông cụ Diệu cũng đồng thời đánh giá cháu dâu này của mình.
Cháu gái lớn nhà mình là người thế nào, không chỉ là cả thủ đô không ai sánh bằng, mà xem như là cả nước Z cũng không tìm ra một người đẹp có thể xứng đôi vừa lứa.
Mà một người con gái có thể khiến cháu gái từ trước đến nay lạnh lùng vô cảm của mình lộ ra vẻ mặt dịu dàng cưng chiều như vậy, đủ thấy cô gái này không đơn giản.
Tuy Ông cụ Diệu tôn trọng sự lựa chọn của cháu gái lớn nhà mình, nhưng nếu cô gái này có chút nào uy hiếp đến cháu gái lớn của mình hoặc đến gia tộc, thì ông sẽ không nhân từ nương tay.
Ông thể không quan tâm cháu dâu lớn này có môn đăng hộ đối hay không, nhưng nhân phẩm tuyệt đối phải tốt!
Ông cụ Diệu không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã kinh ngạc, chỉ cảm thấy cô bé trước mặt này vô cùng kinh khủng, so với cháu gái lớn nhà mình cũng không kém hơn chút nào!
Không nói đến khuôn mặt đẹp đẽ xuất sắc của cô bé này, chỉ nói đến khí phách trên người cũng không hề thua kém bất cứ một cô con gái nhà quyền quý nào.
Hai đầu lông mày hiện vẻ trong trẻo mà lạnh lùng, lộ ra khí chất cao quý nhã nhặn, hiển nhiên chính là dáng vẻ con gái nhà quý tộc giàu có.
Khí thế phát ra trên người càng vô cùng cao quý, ánh mắt trong suốt thấu đáo, nhưng lại lộ ra vẻ khôn ngoan vượt xa người thường.
Dù Hân Nghiên đã cố gắng thu lại khí thế trên người, nhưng vẫn khiến người ta sáng mắt.
Một cô bé như vậy sao có thể là con nhà bình thường chứ, quả thật chính là một cô con gái quyền quý được nuôi trong gia đình giàu sang.
Chỉ lần đầu gặp mặt, Ông cụ Diệu đã thầm gật đầu trong lòng, cháu gái lớn tìm được cháu dâu lớn này không tệ, người có thể bình thản như không có việc gì dưới khí thế uy nghiêm của ông thật sự không có bao nhiêu.
Người hơi kém cỏi một chút càng không dám đối mặt với ông, mà cô bé này không những nhìn ông, còn nhìn ông không chớp mắt.
Chỉ riêng sự bình tĩnh thản nhiên này đã không hề thua kém bất kỳ cô con gái nhà giàu có nào, mà ngay cả con trai chỉ sợ cũng không so được.
"Cô bé này không đơn giản nha!" Ông cụ Diệu khen thật lòng.
"Cảm ơn ông nội đã khen, cháu không dám nhận!"
Trên khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng của Hân Nghiên không có chút đắc ý nào, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như cũ, khiến Ông cụ Diệu lại kinh ngạc.
Một cô gái nghiêm túc vừa đủ, lễ phép khiêm tốn như thế không khiến Ông cụ Diệu nhìn bằng con mắt khác, trong lòng không khỏi vui mừng vì cháu gái lớn nhà mình nhặt được bảo bối, cháu dâu lớn này ông thật sự rất vừa ý.
Diệu Đường bên cạnh nhìn thấy ông nội thích chị dâu cũng không khỏi la lối chạy tới.
"Ông nội, cháu nói không sai chứ, chị dâu mà chị cả tìm được nhất định khiến ông hài lòng, chị dâu cháu coi vậy mà lợi hại lắm, hôm đó có người bắt nạt cháu, chị dâu cháu còn giúp cháu dạy dỗ bọn họ nữa mà!"
"Ồ? Cô bé còn có võ nữa à?"
Ông cụ Diệu nghe cháu trai nói, không khỏi thấy hứng thú.
Có ai mà không biết Ông cụ Diệu lúc trẻ đã từng luyện võ rất cừ khôi, đừng nhìn ông tuổi đã lớn, ngày thường vẫn có yêu cầu rất cao đối với tố chất thân thể.
Nhất là đối với võ đạo lại vô cùng thích thú, tìm được người biết võ liền muốn đấu thử hai chiêu, nghe Diệu Đường nói ánh mắt liền lóe sáng.
Nghe Ông cụ Diệu nói, Diệu Hàm bên cạnh lập tức lạnh lẽo liếc nhìn Diệu Đường, khuôn mặt lạnh lùng lập tức trở nên nghiêm nghị.
Diệu Đường tự biết mình nói sai, rụt người lại trong ánh mắt như muốn giết người của chị cả mình.
"Biết một chút ạ!"
Hân Nghiên không rõ lắm sao Ông cụ Diệu lại hỏi vậy, nhìn thấy ánh mắt người kia lóe sáng càng khó hiểu nhíu mày.
"Ha ha, biết một chút cũng được, đến đến, thừa dịp cơm trưa còn chưa làm xong, cùng ông nội đánh hai chiêu nào!"
Ông cụ Diệu lập tức vui mừng nở nụ cười, lôi kéo Hân Nghiên muốn so chiêu.
Diệu Hàm bên cạnh kinh ngạc trầm mặt xuống, trong lòng thầm kêu không ổn, lại vô cùng bất đắc dĩ mở miệng, cô biết mà, ông nội vẫn luôn có cái tật xấu tìm người khác so chiêu, haiz!
"Ông nội, Hân Hân mệt rồi!"
"Con nhóc thối, có vợ quên mất ông nội, không phải chỉ là hai chiêu thôi sao, nhìn cháu đau lòng kia, thiệt tình, yên tâm, ông nội chỉ đánh một chút rồi ngừng, sẽ không đánh vợ bảo bối của cháu bị thương đâu!"
Ông cụ Diệu hung hăng liếc Diệu Hàm, mắng, sau đó nhìn cháu dâu lớn nhà mình, càng nhìn càng hài lòng, vẻ mặt vui mừng hớn hở, miệng cũng không khép lại được.
Ngay cả Diệu Đường bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, trong lòng không khỏi thầm mắng.
Ông nội đúng là quá vô liêm sỉ, rõ ràng từ sáng sớm đã bắt đầu thu xếp, lúc này đáng lẽ đã làm xong, vì muốn chị dâu đánh nhau với mình mà còn nói dối.
Trời ạ, anh ta đói quá, từ sáng sớm anh ta đã bị ông nội đá ra khỏi chăn, đến bây giờ vẫn chưa được ăn đó!
"Được, vậy ông nội phải nhường cháu đấy!"
Thấy ông cụ vui vẻ, Hân Nghiên không khỏi khẽ gật đầu đồng ý.
Trong ký ức đã lâu nàng chưa được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, Ông cụ Diệu khiến nàng nhớ đến sự ấm áp đã từng có, có chút nhớ nhung, cũng không nỡ để ông lão thất vọng.
Thấy Hân Nghiên gật đầu đồng ý, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Ông cụ Diệu, gương mặt già phủ kín nếp nhăn không ngăn được vẻ vui mừng.
"Ha ha ha, vẫn là cháu dâu lớn hiểu chuyện, đi đi đi, chúng ta không thèm để ý tới hai đứa nhóc thối không hiểu chuyện này nữa!"
Ông cụ Diệu hung hăng trừng mắt liếc Diệu Hàm và Diệu Đường, sau đó liền kéo Hân Nghiên rời đi.
Hân Nghiên nhìn Diệu Hàm nhíu chặt mày, khuôn mặt lạnh lùng liền nở nụ cười, im lặng an ủi, nàng sẽ không có chuyện gì đâu!
Nhìn dáng vẻ tươi cười an ủi của Hân Nghiên, đôi lông mày nhíu chặt của Diệu Hàm không khỏi nới lỏng, giơ chân bước đi theo.
"chị à, đợi em với!"
Diệu Đường thấy mọi người đều đi mất cũng không khỏi vội vàng chạy theo.
Ông nội đấu nhau với chị dâu nha, anh ta cung muốn biết ai thắng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.