Chương trước
Chương sau
Lúc Khúc Trì Nghiêu bưng canh bồ câu hầm lên, Trương Cảnh đang nằmlỳ ở trên giường giả chết, mà Tiểu Hằng vẫn còn ngoan vì cô đấm lưngnắn vai, ngẫu nhiên hỏi một chút, “Mẹ, như vậy thoải mái hay không?”

Đứa nhỏ gặp Khúc Trì Nghiêu tiến đến, nịnh nọt hô, “Ba ba!”

Trương Cảnh tiếp tục vùi đầu ở trong gối, giả chết, cô không mặt mũinào đối mặt hắn, càng không thể xuống dưới gặp mặt đi gặp chú thímThẩm, nhất là ở Tiểu Hằng bên cạnh đấm lưng bên cạnh kể với cô tìnhhuống tối hôm qua, nếu như có bán thuốc hối hận, thì cô nhất định người thứ nhất cướp nó!

Kỳ thật cô không biết là, Khúc Trì Nghiêu cũng rất khẩn trương, cố làmra vẻ bình tĩnh, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Mặc dù hắn hơn côrất nhiều tuổi, lẽ ra kinh nghiệm gì đó nếu so với cô nhiều, nhưng ởtình cảm trên loại sự tình này, hắn vẫn là ở vào nửa lục lọi trạng thái, nhiều năm như vậy, Bành di là người xuất hiện nhiều lần với hắn trướccông chúng nhiều nhất, có thể lén lút bọn họ cũng chỉ là bằng hữu, theo như nhu cầu, theo giá trị con người hắn, không phải là không có phụ nữsà vào, nhưng đều bị sự lạnh lùng của hắn dọa cho lùi bước, hắn thàrằng muốn, nhìn qua giao cho tay phải,( ai cũng biết rồi chứ ^^) cũngsẽ không cùng phụ nữ phát tiết, chỉ lưu lại là hư không đáng sợ, chỉcó mệt mỏi, nhiều một lần cũng không nghĩ.

Hắn có thể chen chúc có rất nhiều phụ nữ, có thể cùng rất nhiều phụ nữphát tiết ham muốn, nhìn qua, nhưng không có thích cùng phụ nữ lêngiường, tình cùng dục giao hợp, cái loại đó tư vị quá mức thực cốt,từng có một lần sẽ khát vọng lần thứ hai, lần thứ ba.... Cho nên mớicó tối hôm qua hắn có ý định dẫn dụ, đêm qua hết thảy quá mỹ mãn, tâmtình ngất trời, hắn từ trước giờ không cảm thấy thiên đường gần nhưvậy, trong lúc nhất thời miệng cống thất thủ, đè nén đã lâu tâm tìnhdâng trào, rốc cuộc tiêu hồn.

Có thể buổi sáng tỉnh lại rồi lại luống cuống.

Đứa ngốc Trương Cảnh này cô gái da mặt mỏng, nếu như biết rõ hắn tốihôm qua lại giở thủ đoạn, tận lực dẫn dụ cô, hắn không biết cô lần nàytỉnh lại có thể hay không như lần trước giống nhau, quan hệ chẳngnhững không có tiến một bước, ngược lại là buông xuống băng điểm, hốihận không thôi, thậm chí trách hắn, oán hắn, phong sát hắn.

Lúc này Trương Cảnh trong đầu còn có chút không có tản ra cảm khái, tâmtình không thể nói là ngọt ngào vẫn là thổn thức, đang ngũ vị tạp trần,lại trông thấy Khúc Trì Nghiêu bưng súp, đứng cách hắn rất xa, trên mặtso với cô còn muốn phức tạp mấy chục lần.

Cô đoán không cho phép Khúc Trì Nghiêu lúc này tâm tình tần suất, vì vậy

cô dứt khoát bất cứ giá nào, chủ động cười cười, “Nghe Tiểu Hằng nói,anh hầm canh cho em bổ thân thể?”

Khúc Trì Nghiêu hiển nhiên không có thể hiểu được trong lời nói của côkhó gặp hài hước, gương mặt tuấn tú quỷ dị kéo ra, môi hắn giật giật,nói, “Tiểu Cảnh, tối hôm qua, chúng ta....”

Trương Cảnh sững sờ, mặt lại trong nháy mắt bạo hồng, nhanh chóng vùiđầu vào trong gối, thanh âm rầu rĩ, “Có thể hay không không nhắc tớichuyện đó!” Thật là mất mặt....

Có thể Khúc Trì Nghiêu lại luống cuống, để chén xuống, đi kéo cánh tay cô, từ trước đến nay trầm ổn ngữ điệu lộ ra cuống cuồng, “Tiểu Cảnh,em đừng như vậy, tối hôm qua là anh, anh nhịn không được, em nếu làtức giận nhất định phải phát tiết ra, có lời gì nhất định phải nói vớianh rõ ràng....”

Nói cái gì? Không lẽ nói cảm giác làm phụ nữ rất tốt? Làm người ta dư vị vô cùng? Thật mất thể diện.....

”Tiểu Cảnh, em ngàn vạn lần không thể như lần trước như vậy quay đầu liền đi....”

Trương Cảnh giờ mới hiểu được tới đây là xảy ra chuyện gì, tình cảm của hắn lại là đang sợ xuất hiện tình huống lần đầu tiên đó, tình yêu thật là khiến người mù quáng, ngay cả Khúc Trì Nghiêu cũng không ngoại lệ,cô cảm thấy Khúc Trì Nghiêu là một người trầm ổn cẩn thận, đánh đâuthắng đó, Khúc Trì Nghiêu cảm thấy cô thủy tinh tâm can, dè dặt, quảnhiên là quan tâm sẽ bị loạn sao?

Trương Cảnh đem đầu từ trong gối lấy ra, mặt đỏ rỉ máu, “em.... emrất tốt, có thể hay không phiền anh và đứa nhỏ trên lưng em quẹo tráira cửa, cho em một cái không gian một mình được không?”

Vì vậy gương mặt tuấn tú của Khúc Trì kéo ra, bồng đứa nhỏ mờ mịt ngồi ở trên lưng Trương Cảnh, hai ba con quẹo trái ra cửa, đặng đặng đạp đi xuống lầu....

Trương Cảnh một mình dư vị liên tục duy trì đến khi tiếng cửa mở ra, vợ chồng chú thím Thẩm khiêng cái cuốc rối rít đi vườn hoa, Khúc TrìNghiêu lần nữa đi lên đem cô vừa lôi vừa kéo từ trên giường mặc vào,mang xuống lâu.

Bất quá bất đồng duy nhất chính là, cả trong quá trình Trương Cảnh mặtđều đang rỉ máu, mà Khúc Trì Nghiêu khóe miệng sẽ không san bằng qua,hắn không tự giác ôm lấy khóe miệng, trong đại não liên tục đầy dẫy mộtcâu nói: Cuối cùng phải đem cô gái ngốc này giải quyết!!

Chờ tới lúc bọn họ ăn xong đã sắp buổi trưa, không có máy tính, khôngcó network, không có giải trí, nếu đã đều cố ý đến nông thôn, đâu thểmuốn những thứ trong thành thị?

Khúc Trì Nghiêu đề nghị đi leo núi, hỏi cô, “Có đi hay không, Tiểu Cảnh?”

Đi, đương nhiên đi, Tiểu Hằng đứa nhỏ này đều nói không sợ mệt, cô còn có thể sợ mệt không?

Ba người lên núi, đều đến có chuẩn bị, tận lực thay đổi quần áo thểthao rộng thùng thình, giày leo núi, đồng dạng kiểu dáng, đồng dạngphong cách, không biết ngược lại thực cho là một nhà ba người.

Khởi điểm Trương Cảnh còn có thể đoán Tiểu Hằng là người sẽ bỏ cuộctrước, cuối cùng không nghĩ tới là mình người thứ nhất đàu hàng, TiểuHằng rõ ràng rất hưng phấn, dọc theo đường đi sờ đông sờ tay, đối vớicái gì cũng tò mò, gặp Trương Cảnh mệt mỏi bất động, ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn cười, “Ba ba, ba coi mẹ không bằngTiểu Hằng đây!”

Khúc Trì Nghiêu buồn cười nhìn cô một cái, vươn tay tới kéo cô, TrươngCảnh không phục, còn nghĩ tay của hắn mở ra, không chịu để cho hai bacon họ xem nhẹ, về sau ngay cả té ngã hai lần sau, đành phải ngoanngoãn bắt lấy tay Khúc Trì Nghiêu.

Đừng xem Khúc Trì Nghiêu bình thường ngoại trừ vội vàng đi làm, rènluyện cái gì đều không có thời gian, nhưng chính thức đến lúc leo núilớn, hắn lập tức hiển lộ ra ưu thế đàn ông, trên lưng ba lô lớn, cònmột tay kéo một cái, cô đều bò thở hồng hộc hắn nhưng ngay cả sắc mặtcũng không thay đổi một tý.

Đỉnh đầu bọn họ đều là rừng cây, viêm liệt ánh nắng bị rừng rậm che,chỉ Dư Tinh tinh điểm một cái xuyên thấu qua lá cây khe hở đang lúc tánrơi xuống, mặc dù chính trực buổi trưa, không chút nào không cảm giácđược nóng bức, nhưng không thấy được mặt trời trong rừng cây cũng rất dễ bị lạc phương hướng, Trương Cảnh nhìn đồng hồ tay một chút, có chút bận tâm, “Có còn xa lắm không? Chúng ta có hay không đi lạc?”

Tiểu Hằng đứa nhỏ này vĩnh viễn là tin tưởng Khúc Trì Nghiêu vô điềukiện, an ủi Trương Cảnh, “Mẹ, mẹ phải tin tưởng năng lực của ba ba,ba chắc là sẽ không dẫn chúng ta đi lạc đâu!”

Ba người lại đi lên hơn một giờ, cây cối càng ngày rất thưa thớt, nhưng gốc cây lại càng ngày càng to, mỗi một gốc cây đều giống như dài đếnnhiều trăm năm, thiếu lá cây che, bọn họ dần dần có thể nhìn thấy ánhnắng, cuối cùng bọn họ leo đến đỉnh núi, Trương Cảnh tìm một khối đábằng phẳng, cùng Tiểu Hằng lập tức ngã ngồi, cuống họng đều khô nước,Khúc Trì Nghiêu tức thời vặn nắp nước khoáng, mỗi người lần lượt mộtchai.

Trương Cảnh khát là không được, tiếp nhận, ngửa đầu liền rót vào bụng,vừa vặn leo núi ra khỏi một thân mồ hôi, một hơi uống xong, thật sự làsảng khoái

Uống hết nước, tim đập dần dần khôi phục đến tần suất bình thường,Trương Cảnh lúc này mới đứng lên cao quan sát cái chỗ này, nói tóm lại, chỗ bọn họ không phải là núi cao nhất, nhưng là kỳ lạ nhất, cả ngọnnúi giống như Kim tự tháp vậy, càng đi lên diện tích càng nhỏ, đứng ởđỉnh núi, nhìn lại dưới chân phập phồng sơn lĩnh, mây trắng Thanh Ai,phong cảnh nhìn một cái không xót gì, chỉ cảm thấy hết thảy quá khôngchân thực.

Lên cao mà cười thiên hạ, Trương Cảnh nhịn không được hướng hai ba concảm khái, “ Thật muốn bây giwof có một bình rượu ngon, nhốm một đống lửa lại nướng một con gà rừng, vậy chúng ta thật sự như những người hiệp sĩ trong kịch cổ, một thân đi cùng thiên hạ, lấy đát làm giường, lấy trờilàm chăn, bốn biển là nhà “

Tiểu Hằng sầu lo giật nhẹ Khúc Trì Nghiêu, “Ba ba, mẹ không phải là leo núi quá lâu, đại não có vấn đề rồi chứ?”

Khúc Trì Nghiêu lắc lắc đầu, “Không phải là, là tư duy thác loạn.”

Đống lửa gà rừng nướng không có, năm xưa rượu ngon không có, có thể đóng gói tốt gà quay ngược lại có một con, lon giả bộ cola ngược lại có mộtchục, Thím Khúc gọi đậu ngược lại có một mâm, những thứ này đối phóbụng đã sớm trống rỗng, vậy là đủ.

Giải quyết xong hành trang tất cả thức ăn, Khúc Trì Nghiêu hỏi cô cùngTiểu Hằng còn có muốn hay không khắp nơi đi dạo, hai người hai bên liếcnhau một cái, “anh đi, bọn em ở đây chờ.”

Khúc Trì Nghiêu cười ra tiếng, không có miễn cưỡng bọn họ, chính mình theo trí nhớ ngày, ở trong núi lục lọi.

Còn dư lại Trương Cảnh cùng Tiểu Hằng híp mắt nằm ở trên tảng đá hưởngthụ tắm nắng, cùng với gió hiu hiu, lắng đọng mỗi một quả tim.

”Mẹ, vụng trộm nói cho mẹ biết một bí mật.” Tiểu Hằng nằm ở bên tai cô lặng lẽ nói.

Trương Cảnh tò mò nhìn chằm chằm đứa nhỏ, “Bí mật gì?”

”Tiểu Hằng đã sớm biết mẹ, từ lúc mẹ còn không biết Tiểu Hằng, mẹ biết tại sao không?” Đứa nhỏ cố làm ra vẻ thần bí nói.

”Vì cái gì?”

”Bởi vì có một lần ba ba muốn lấy vật gì đó, mang Tiểu Hằng đi,ba khôngcho phép những người khác đi trong phòng, Tiểu Hằng trong lúc vô tìnhđẩy ra trong đó một gian phòng, bên trong tràn đầy đều là mẹ hình củamẹ, mặc dù so với hiện tại trẻ tuổi, nhưng Tiểu Hằng nhìn một cái cóthể nhận ra mẹ.” Đứa nhỏ thật giống như rình coi nào đó bí mật vậy, khekhẽ cười.

Trương Cảnh chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ căng căng, trong đầu trong nháy mắt thoáng hiện lên rất nhiều.

Đứa nhỏ không yên tâm lại dặn dò một câu, “Mẹ, này là bí mật của chúng ta, ngàn vạn không muốn nói cho ba ba đó!”

”Mẹ bảo đảm, tuyệt đối sẽ không nói.” Trương Cảnh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn bảo đảm.

Trên thế giới người làm ta hạnh phúc lại làm người làm ta chua xótchính là, quanh đi quẩn lại nhiều năm sau, ngươi đó sớm đã không phải là hoàng tử năm đó ôn nhã như ánh mặt trời, mình cũng không phải làthiếu nữ ngại ngùng u mê năm đó, trong mộng thấy hoàng tử của mìnhbước ra từ rừng cây xanh tốt đại viện mang theo nụ cười về phía mình,nhìn thấy mở đầu, nhưng không nhìn thấy kết thúc, chỉ vì sương mù haimắt, chỉ có thể trông thấy một tầng biểu tượng, mới biết được, thì ra là năm đó thầm mến không chỉ có một mình mình.

Ngay tại lúc Trương Cảnh cho rằng Tiểu Hằng đã ngủ, đứa nhỏ mở miệng,thanh âm rầu rĩ, “Mẹ, ngươi về sau sẽ nhớ rõTiểu Hằng sao? Cho dù rấtgià rất già về sau, mẹ cùng ba ba có con của mình, còn có thể nhớ rõTiểu Hằng sao?”

”Đương nhiên!”

Tiểu Hằng nở nụ cười, nâng lên bàn tay nhỏ bé, câu dẫn ra ngón út, “Mẹ,Tiểu Hằng về sau sẽ trở lại gặp mẹ cùng ba ba, chúng ta hứa nào!”

Trương Cảnh cảm thấy mũi có chút bế tắc, nheo mắt lại, cũng học đứa nhỏđưa ra ngón út, “Nhớ về thăm chúng ta, Tiểu Hằng nếu là thất hứa, mẹ và ba con liền tự mình đi Mỹ quốc tìm con!”

Coi như là rất nhiều năm sau, Trương Cảnh về hưu đi theo Khúc Trì Nghiêu trở về cống châu nông thôn, Tiểu Hằng trưởng thành, từ Mỹ quốc trở về,ba người ngồi cùng một chỗ, tán gẫu bắt đầu một đoạn chuyện cũ này, vẫn là ba người bọn họ trong lúc đó tốt đẹp nhất thư thái nhớ lại.

Chờ bọn họ xuống núi sau, trời đã tối thui, thím Khúc cũng sớm đã làmxong cơm tối, vợ chồng già ngồi ở cửa dưới đại thụ lắc lắc cây quạt hóng mát chờ bọn họ.

”Có mệt không? Mau vào đi ăn cơm, nhìn xem Tiểu Hằng đã mệt rồi!”Thím thẩm gặp Tiểu Hằng mệt mỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, đau lòng sờ sờ đứa nhỏ đầu.

Đang mút lấy cái gạt tàn thuốc chú Khúc nghe xong, không đồng ý nói,“Đứa nhỏ sẽ phải rèn luyện nhiều,leo núi ngại mệt mỏi, trưởng thành cóthể làm gì chuyện?”

Buổi tối, mấy người vây quanh cái bàn ăn cơm, chú Khúc vừa uống rượu bên cạnh nói hắn khi còn bé đi theo Khúc tư lệnh lên núi đốn củi, chăntrâu, nấu nước nấu cơm, hạ điền làm việc chuyện, Khúc Trì Nghiêu cùngchú Khúc uống rượu, ức khổ tư điềm, thím thẩm đã sớm nghe đủ bạn già nói nhảm, chỉ có Trương Cảnh cùng Tiểu Hằng hai người hứng thú dạt dào nghe những thứ này mới nghe lần đầu kỳ lạ quý hiếm chuyện.

Buổi tối lúc ngủ, Tiểu Hằng một cách tự nhiên ôm cái chăn theo vợ chồng già mang đi xuống lầu, không biết thím thẩm cùng Tiểu Hằng nói gì đó,đứa nhỏ rõ ràng chủ động muốn ngủ cùng bà, tắm rửa xong liền sớm mộtchút chui vào phòng chú thím Thẩm.

Kỳ thật Trương Cảnh rất muốn kéo đứa nhỏ ra, ít nhất đứa nhỏ ở đây, cô ngủ cũng có thể ngủ an tâm một chút, cô xem hướng Khúc Trì Nghiêu, cốgắng làm cho Khúc Trì Nghiêu đi vào đem Tiểu Hằng mang ra, có thể KhúcTrì Nghiêu chỉ là nhếch miệng, hướng về cô ý tứ hàm xúc không rõ cườimột tiếng../.

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, cái kia ý tứ hàm xúc không rõ cười một tiếng, thân môn biết là thần mã cười một tiếng ha ~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.