Chương trước
Chương sau
Dù sao cũng đã nửa đêm nên Lý Giai Kỳ không tắm quá lâu, thay một bộ đồ ngủ thoải mái sạch sẽ ra khỏi phòng tắm lúc này cô mới có cảm giác mình thật sự còn đang sống. Hết thảy những chuyện xảy ra tối nay cô chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ có một ngày mình gặp phải vậy mà nó lại xảy ra quá mức bất ngờ.

Đàm Minh Viễn đang nghe điện thoại, không rõ người bên kia nói gì mà thấy sắc mặt anh không được tốt lắm. Vốn là khuôn mặt luôn ung dung thoải mái vậy mà giờ này lại đang âm trầm đáng sợ.

Cúp điện thoại, anh ta có vẻ gặp chuyện khó giải quyết. Đắn đo một lúc cuối cùng cũng quyết định mở lời.

''Có chuyện quan trọng cần tôi phải xử lý nên không thể ở lại chăm sóc lão đại được, cô giúp tôi chăm sóc anh ấy. Cần thứ gì cứ gọi cho quản gia Quách, tôi sẽ dặn dò bà ta.''

''Ừm, anh có việc cứ đi trước. Tôi sẽ chăm sóc anh ta.''

''Từ lúc phẫu thuật xong đến giờ cũng gần một giờ rồi, anh ấy sẽ lên cơn sốt cao. Cô tuyệt đối không được cho anh ấy uống thuốc hạ sốt hay dùng bất cứ loại thuốc gì, chỉ được phép chườm mát hạ nhiệt thôi. Nhiệt kế tôi đã để ở tủ đầu giường rồi.'' Đàm Minh Viễn nghiêm túc dặn dò.

''Tại sao không cho uống thuốc hạ sốt, uống thuốc chẳng phải sẽ mau hạ sốt hơn sao?'' Lý Giai Kỳ khó hiểu hỏi lại.

''Lão đại không phải không ăn thuốc tê mà thực tế là anh ấy dị ứng với bất kỳ loại thuốc nào đưa vào người. Nếu dùng thuốc tê thì anh ấy sẽ ngay lập tức có triệu chứng suy hô hấp, tim đập nhanh bất thường. Sở dĩ lên cơn sốt là bởi vì vừa rồi Việt Bân tiêm thuốc phòng uốn ván cho anh ây. Đây là một trong số ít những loại thuốc mà anh ấy có phản ứng nhẹ nhất.''

Càng nghe Đàm Minh Viễn nói Lý Giai Kỳ càng không thể tin nổi. Trầm Thiên Phong dị ứng với bất kỳ loại thuốc nào có nghĩa là anh ta không thể dùng thuốc từ đơn giản đến phức tạp. Cho dù bị bệnh cũng chỉ có thể tự mình chống chọi vượt qua, nhưng nghĩ xa hơn nếu như bị bệnh nặng hay bệnh hiểm nghèo chẳng phải chính là án tử treo trên đầu sao.

Phản ứng nhẹ nhất là sốt cao không hạ vậy mạnh nhất chính là mất mạng luôn rồi. Tự dưng nhìn thấy Trầm Thiên Phong nằm mê man trên giường cô cảm thấy thương anh hơn một chút.

‘’Được rồi, anh mau đi xử lý công việc đi.''

Thấy Đàm Minh Viễn vẫn chần chừ chưa chịu đi có lẽ là vẫn còn lo lắng không muốn đi cô buộc phải thúc giục vì cô thừa biết việc cần anh ta giải quyết tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Dùng nhiệt kế kiểm tra, Lý Giai Kỳ thấy Trầm Thiên Phong bắt đầu có dấu hiệu sốt liền lập tức vào lấy một chiếc khăn ấm đến chườm mát cho anh ta. Mọi việc cô làm đều vô cùng thành thục, Đàm Minh Viễn không nói gì thêm nữa quay người rời đi.

Không phải là chưa từng chăm sóc người ốm đặc biệt là trong nhà còn có tận sáu đứa nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên Lý Giai Kỳ thấy cơn sốt cao nhanh và lâu như vậy.

Khuôn mặt vốn tái nhợt vì mất máu giờ đây đỏ bừng lên như quả cà chua, hơi thở nóng hầm hập, nhiệt kế đã chạm ngưỡng bốn mươi độ năm. Lý Giai Kỳ mở rộng áo của anh đồng thời lau mát khắp người nhằm hạ nhiệt. Sốt cao sẽ mất nước cho nên vừa chườm mát cô vừa phải dùng bông thấm nước chấm lên môi của anh ta cho đỡ khô.

''Bộ râu rậm này thì đúng chuẩn đàn ông mà đôi môi thì con gái cũng phải kém xa, tôi dùng son mới miễn cưỡng đỏ được như anh đấy.'' Vừa lau người cho anh ta, Lý Giai Kỳ vừa lẩm bẩm một mình.

''Dù gì anh cũng đỡ cho tôi hai viên đạn nên tôi sẽ chăm sóc anh vô điều kiện nhưng việc này chỉ một mình tôi biết là được.''

''....''

''Kể mà lúc nào anh cũng ngoan ngoãn thế này có phải tốt không, tôi nói cái gì anh cũng phải nghe, tôi làm gì anh cũng không phản kháng còn không doạ trừ lương của tôi nữa.''

''....''

Chật vật đến hơn bốn giờ sáng cuối cùng Trầm Thiên Phong cũng hạ sốt. Bị dày vò cả một đêm cho nên lúc này Lý Giai Kỳ cũng bơ phờ hết cả người rồi.

Thu lại chiếc khăn đã khô một chút trên trán của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ định đứng dậy mang vào phòng tắm thì bỗng nhiên cổ tay cô bị giữ lại. Nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt cổ tay mình mà Lý Giai Kỳ nhíu mày lại. Tên này hôn mê mà cũng ra tay nặng thế, cổ tay cô sắp gãy luôn rồi.

''Mẹ!.....mẹ!.....đừng rời khỏi con.''

Biểu cảm trên mặt Lý Giai Kỳ đơ luôn.

Rồi xong! Cô từ người làm trực tiếp thăng chức làm ''mẹ'' của ông chủ luôn rồi.

''Trầm Thiên Phong mau buông tay, tôi không phải mẹ của anh.''

Không rút tay ra nổi, Lý Giai Kỳ đành phải dùng chiêu mềm mỏng thuyết phục anh ta nhưng kết quả là bằng không. Bàn tay cứng như cùm sắt kia vẫn giữ chặt cổ tay của cô.

''Đừng! Đừng rời xa con! Mẹ mau về cùng con.''

Trong cơn mê man, Trầm Thiên Phong vô cùng khổ sở, anh mơ hồ nhìn thấy mẹ của mình nhưng khi anh muốn chạm vào người bà thì bà lại tan biến như bọt biển. Sau đó anh tiếp tục tìm kiếm và lần nữa thấy được bà, tuy không nhìn rõ được khuôn mặt của bà nhưng chí ít lần này anh đã nắm được tay của bà. Bà muốn rút tay ra rời đi khỏi anh nhưng lý trí nói cho anh biết nếu anh buông tay rất có thể anh sẽ mãi mãi không được gặp bà.

Không thể rút được tay ra lại nhìn thấy Trầm Thiên Phong hình như đang mơ gặp được mẹ. Suy đoán có lẽ trong mơ mẹ anh ta muốn đi anh ta muốn giữ bà lại nên mới nhầm tay cô là tay của mẹ mình mà giữ chặt như vậy.

''Đừng rời xa con!.....Đừng rời xa con!''

Trầm Thiên Phong liên tục lặp đi lặp lại lời này, hai tay ôm chặt tay của Lý Giai Kỳ kéo vào ngực mình.

''Được rồi! được rồi! Mẹ không đi, sẽ ở đây với A Phong. Ngoan mau ngủ đi.''

Bất đắc dĩ, Lý Giai Kỳ đành phải mượn vai ''mẹ'' của Trầm Thiên Phong dỗ dành anh ta. Quả nhiên nghe được lời này của Lý Giai Kỳ lông mày anh ta cũng dần giãn ra, khuôn mặt thả lỏng rất nhiều nhưng hai tay nhất định không thả tay của cô ra.

Không còn cách nào khác, Lý Giai Kỳ đành phải ngồi ở mép giường chống cằm nhìn ''con trai lớn'' vừa ngủ vừa ôm tay của mình.

Mệt mỏi cả một ngày rồi lại thêm một buổi tối quá kinh hoàng nên lúc này hai mắt của Lý Giai Kỳ giống như đeo chì không tài nào mở ra nổi. Rồi cũng thuận theo mong muốn của cơ thể, Lý Giai Kỳ chính thức gặp Chu Công.

Có một thói quen mà ai trong Hải Thiên Đế Cung cũng biết đó là ông chủ của họ có thói quen bơi lội vào buổi sáng bất kể thời tiết cho nên đồng hồ sinh học của anh luôn rất chuẩn xác.

Đúng sáu giờ sáng, Trầm Thiên Phong theo thói quen tự động tỉnh dậy.

Do không dùng thuốc giảm đau nên từ vết thương vẫn truyền đến từng cơn đau, sau khi hạ sốt anh cơ hồ là ngủ không được yên giấc lắm. Giấc ngủ không ngon với những giấc mơ vụn vặt làm tinh thần càng thêm mệt mỏi.

Cảm giác thấy có chút ngưa ngứa ở cổ, trước ngực cũng nặng nề khó thở đặc biệt là có một luồng hơi ấm nhè nhẹ đều đều phả vào ngực anh.

Hơi nhổm đầu dậy nhìn khiến anh có chút ngạc nhiên, cổ có cảm giác ngứa là vì tóc của ai đó đâm vào còn trên ngực dĩ nhiên là cái đầu của người đó đang gối lên.

Trầm Thiên Phong không biết từ lúc nào mà Lý Giai Kỳ lại ngủ bên cạnh anh, cô nằm co người ngủ bên cạnh anh, đầu thì gối lên ngực anh ngủ đặc biệt là một tay cô vẫn đang nắm chặt tay anh và đặt trên ngực của anh. Tư thế ngủ của hai người có chút quá thân mật rồi.

Có lẽ những cử động nhỏ của anh đã đánh thức Lý Giai Kỳ, cô nhíu mày một cái rồi mở mắt ra sau đó sợ hãi nhắm mắt lại.

Trời ơi!

Lý Giai Kỳ cô không nhìn lầm, cô vừa nhìn thấy ''*** *** ***'' hơn nữa còn ở khoảng cách rất gần. Vì đêm qua Trầm Thiên Phong sốt cao cô phải dùng khăn chườm mát cho anh ta nên đã mở hết vạt áo ngủ của anh cho dễ lau người sau đó vì anh ta giữ chặt tay cô không buông nên cô cũng không khép vạt áo vào cho anh ta cho nên ''*** *** ***'' cô vừa thấy hẳn là của anh ta đi.

Nhắm mắt bình tĩnh trong mười giây sau đó Lý Giai Kỳ rất tự nhiên rút tay ra khỏi tay của anh chống người ngồi dậy.

Hai người đối mắt nhìn nhau không biết nói gì, sau đó vẫn là Lý Giai Kỳ mở miệng phá tan bầu không khí quỷ dị và lúng túng này.

''Khụ, khụ! Tối qua ngủ quên mất. Giờ anh có đói không? Tôi đánh răng rửa mặt xong sẽ xuống bảo nhà bếp nấu đồ ăn cho anh.''

''Ừm.''

Như được đại xá, Lý Giai Kỳ vọt vào nhà tắm dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân rồi lại vèo một cái như gắn động cơ ở chân chạy ra khỏi phòng.

Trầm Thiên Phong không dậy ngay mà vẫn nằm trên giường, hiếm khi anh cho phép bản thân lười biếng một hôm.

Từ cửa vang lên tiếng gĩ cửa đều đặn, Trầm Thiên Phong ấn nút mở cửa sau đó thấy Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân mang theo xe thuốc tiến vào. Trên mặt cả hai người đều không giấu nổi mệt mỏi, quầng mắt thâm lại.

''Lão đại, đến giờ thay băng vết thương.''

''Ừm.''

Ngô Việt Bân quen tay quen việc lật tấm chăn ra sau đó thành thục thay băng và kiểm tra vết thương cho Trầm Thiên Phong.

''Tất cả đều ổn.''

''Ừm.''

Đàm Minh Viễn nãy giờ vẫn đứng ở một bên quan sát lúc này sắc mặt cũng hoà hoãn hơn một chút.

''Tất cả gần một trăm tên, tất cả đã xử lý sạch sẽ.'' Đàm Minh Viễn nghiêm túc báo cáo.

''Người bị thương đều đưa đi chữa trị rồi chứ?''

''Có mười sáu người tử vong còn lại bị thương hơn ba mươi người trong đó mười một người thương thế rất nặng.''

''Bệnh viện Hải Thiên đủ phòng bệnh cho họ chứ?''

''Lão đại yên tâm, người bị nặng đều có bác sĩ tốt nhất theo dõi còn người bị thương nhẹ đều đã sơ cứu chữa trị đầy đủ. Tiểu Dương vẫn còn ở lại bệnh viện trông chừng các anh em nằm phòng chăm sóc đặc biệt.'' Ngô Việt Bân đang băng lại vết thương không nhịn được chen lời vào.

''Tất cả đều theo như dự đoán của chúng ta, lão già Alva có lẽ cũng không ngờ chúng ta tương kế tựu kế xử lý hết đám nội gián lão cài vào Hải Thiên còn tiêu diệt hết sát thủ lão ta phái đi giết anh.'' Trong mắt của Đàm Minh Viễn không hề che giấu sát ý và thù hận khi nhắc đến Alva lão tặc, mỗi khi nhắc đến lão ta là anh chỉ hận không thể lột da róc thịt của lão.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.