Chương trước
Chương sau
Bởi vì lời dặn dò của bác sĩ cho nên Lý Giai Kỳ đành phải nằm yên trên giường thế nhưng lúc này thì cô không thể nhịn được nữa. Lý Giai Kỳ loay hoay chống cơ thể ngồi dậy nhưng đầu vẫn thấy còn choáng váng nên suýt nữa ngã xuống may mà Trầm Thiên Phong đúng lúc ở ngoài vào đỡ được cô.

''Bác sĩ dặn em phải nằm yên, vừa rồi tôi không vào kịp thì em đã ngã rồi.''

''Tôi muốn đi vệ sinh, nhịn không nổi nữa rồi.'' Lý Giai Kỳ ngại ngùng, lí nhí trả lời.

Trầm Thiên Phong bây giờ mới sực nhớ ra, quả thật là từ lúc vào bệnh viện đến giờ cô vẫn chưa đi vệ sinh lần nào, xem ra là anh quá lơ là rồi. Anh cúi người xuống, luồn tay rồi dùng lực bế bổng Lý Giai Kỳ lên làm cô sợ đến mức kinh hô ra tiếng.

''A! Anh làm gì vậy?''

''Em vẫn còn choáng đầu, để tôi đưa em đi.''

''Thả tôi xuống đi, anh còn đang bị thương. Đừng làm vết thương bị rách ra.'' Lý Giai Kỳ biết rõ thể chất đặc biệt của Trầm Thiên Phong nên cô rất sợ anh vì bế cô mà làm vết thương nghiêm trọng hơn.

''Vết thương đã được Việt Bân bôi thuốc vả lại em cũng không nặng.''

Trầm Thiên Phong bế Lý Giai Kỳ vào nhà vệ sinh, sau khi đặt cô đứng vững vàng bên cạnh bồn cầu anh mới ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại.

''Tôi chờ ở ngoài, xong thì gọi tôi.''

Lý Giai Kỳ đã nhịn đến giới hạn nên cũng không còn đủ lí trí mà nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ hay không. Cô nhanh chóng xả hết nước trong người đi, cảm thấy như được sống lại. Còn đang phân vân không biết có nên gọi Trầm Thiên Phong vào đưa mình ra ngoài hay không bởi vì đầu của cô vẫn rất là choáng thì Trầm Thiên Phong đã mở cửa đi vào.

Lý Giai Kỳ bị doạ cho hết hồn may là cô đã sửa sang lại quần áo chỉnh chu cũng đã xả nước đi.

''Tôi nghe thấy tiếng xả nước cho nên chờ em sửa soạn quần áo xong mới vào.'' Trầm Thiên Phong xoa xoa mũi giải thích.

Lý Giai Kỳ lại được Trầm Thiên Phong bế trở lại giường bệnh, tuy rằng không phải tiêm truyền gì nhưng cô vẫn phải nằm yên ở trên giường.

Lý Lập Thành đi không bao lâu thì cũng trở về sau đó luôn luôn túc trực bên cạnh Lý Giai Kỳ. Buổi tối hôm đó bà ngoại Phương, anh em Phương Tuấn và Phương Vi cũng có mặt ở bệnh viện. Bà ngoại Phương và Phương Vi xót xa cháu gái, hai người ôm lấy Lý Giai Kỳ khóc một lúc lâu.

Lý Giai Kỳ ở lại bệnh viện thêm ba ngày nữa thì được xuất viện. Trong ba ngày này mọi người đều chăm sóc cho cô rất kỹ lưỡng. Bà ngoại Phương và Phương Vi nấu những món ăn mà Lý Giai Kỳ thích, Lý Lập Thành mua rất nhiều đồ bổ dưỡng còn Trầm Thiên Phong thì ngoại trừ lúc bận rộn thì luôn túc trực ở bệnh viện. Ba ngày này, cảnh sát cũng có đến một lần để lấy lời khai của Lý Giai Kỳ cũng như thông báo cho cô biết về nguyên nhân sơ bộ dẫn đến vụ hỏa hoạn.

Theo điều tra từ phía cảnh sát thì do một gia đình sống ở tầng năm bị rò rỉ khí gas sau đó lại bị chập điện nên dẫn đến hoả hoạn. Cũng thông qua cảnh sát, Lý Giai Kỳ biết được toàn bộ tầng năm và hơn một nửa số căn hộ trên tầng sáu trong đó có nhà của cô bị hư hỏng nặng. Càng nghĩ, Lý Giai Kỳ càng thấy may mắn vì mấy món đồ trang sức đắt tiền đã được cô mang đến gửi tại ngân hàng sau khi nhà cô bị trộm viếng thăm. Nếu như những món trang sức quý giá ấy xảy ra chuyện gì thì chắc Lý Giai Kỳ cô đau lòng mà chết mất.

Bởi vì nhà của Lý Giai Kỳ bị hư hỏng do hỏa hoạn mà biệt thự đã mua lại chưa hoàn thiện cho nên Lý Giai Kỳ đành phải nghe theo Lý Lập Thành sắp xếp đó là về ở tại Hải Thiên Đế Cung một thời gian chờ biệt thự hoàn thiện sẽ dọn đi ngay. Dù không tình nguyện cho lắm nhưng Lý Giai Kỳ cũng chỉ có thể trở về Hải Thiên Đế Cung bởi cô cũng không thể ở khách sạn trong thời gian dài như vậy hơn nữa còn có bà ngoại Phương và dì Phương Vi, không thể để họ chịu khổ cùng cô được.

Đối với việc một nhà mấy người Lý Giai Kỳ trở về sống trong Hải Thiên Đế Cung thì người vui nhất không cần phải nói đó chính là Trầm Thiên Phong.

''Hình như tôi phải nghỉ ở nhà khiến anh rất vui thì phải?'' Nhìn khuôn mặt tươi như hoa lại thỉnh thoảng tủm tỉm cười một mình của Trầm Thiên Phong làm Lý Giai Kỳ nhíu mày.

Bị nhắc đến, Trầm Thiên Phong vội vàng thu lại nét cười trên mặt, lần nữa bày ra khuôn mặt lạnh lùng nhưng đáng tiếc khoé miệng cong cong đã bán đứng anh.

''Em bị bệnh làm sao tôi vui cho được, đừng nghĩ lung tung nữa.''

''Ồ hoá ra là do tôi suy nghĩ lung tung sao? Thì ra có người đang có chuyện vui nên vẫn luôn tủm tỉm cười một mình.'' Lý Giai Kỳ giận dỗi ngồi xuống giường.

Trầm Thiên Phong không ngờ rằng mình lại bày hết vui vẻ lên mặt khiến cho Lý Giai Kỳ nhìn ra được. Giờ phút này thấy cô dường như đang giận dỗi, trong lòng anh cuống hết cả lên. Trầm Thiên Phong ngồi xuống bên cạnh Lý Giai Kỳ, vòng tay ôm lấy cô.

''Quả thật là tôi có chuyện vui, vui vì em đã được xuất viện lại càng vui hơn khi em về Hải Thiên Đế Cung sống cùng tôi.''

''Chứ không phải anh vui vì được gặp mặt cái cô Aurelia kia sao?''

Trầm Thiên Phong thấy được biểu hiện này của Lý Giai Kỳ thì càng vui hơn, cười rất lớn.

''Có mùi gì chua chua trong phòng. Chà! Càng ngày càng chua.''

Lý Giai Kỳ cũng ngơ ngác, trong phòng thì có mùi gì chua cơ chứ, không lẽ là Trầm Thiên Phong chê cô bốc mùi chua. Lý Giai Kỳ giơ tay lên ngửi ngửi mô lượt, lại cố ý ngửi kỹ nách nhưng rõ ràng là không hề có mùi. Trầm Thiên Phong bị hành động của cô chọc cho cười càng lớn.

''Ha ha! Không cần ngửi nữa, người em đã tắm rửa rất sạch sẽ rồi.''

Lý Giai Kỳ nhíu mày khó hiểu: ''Nhưng rõ ràng là tôi không ngửi thấy mùi chua, lẽ nào hít phải nhiều khói quá nên giờ khứu giác không dùng được nữa?''

Trầm Thiên Phong sủng nịch điểm điểm cái mũi của cô: ''Có mùi chua bởi vì em ăn giấm.''

''Ăn giấm? Rõ ràng là tôi không....'' Lý Giai Kỳ đang muốn phản bác lại thì cô chợt nhớ ra sau đó chuyển sang tức giận, cô đẩy anh một cái: ''Tôi mới không thèm ăn giấm với anh, đúng là tự luyến.''

''Được! Được! Được! Là tôi tự luyến, tự luyến rằng em đang ăn giấm, ghen với Aurelia.''

Bij Trầm Thiên Phong trêu chọc, Lý Giai Kỳ lại càng tức thêm, rõ ràng là cô không có ghen với Aurelia. Đang muốn động tay động chân với anh thì có tiếng gõ cửa, sau đó là Lý Lập Thành mở cửa vào phòng.

''Lão đại! Tôi có việc riêng muốn nói với Tiểu Kỳ, phiền anh tránh mặt.''

Lý Lập Thành rất không ủng hộ mối quan hệ của Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ cho nên lúc này nhìn thấy Trầm Thiên Phong ở trong phòng em gái thì anh cũng không cho Trầm Thiên Phong sắc mặt tốt thậm chí là còn khá lạnh lùng.

Trầm Thiên Phong giống như đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang, anh gật gật đầu rồi rời khỏi phòng trong sự lạnh lùng của Lý Lập Thành và tiếng cười của Lý Giai Kỳ.

Chờ Trầm Thiên Phong đi hẳn, Lý Lập Thành mới tiến lại gần em gái, anh dịu dàng vuốt tóc cô: ''Tiểu Kỳ! Một vài hôm nữa anh sẽ trở về căn cứ sắp xếp lại công việc giao cho Âu Dương Hào Kiện xử lý nốt công việc. Anh sẽ đi khoảng một tháng sau đó sẽ về Đế đô bồi em và sáu bánh bao nhỏ. Ba mẹ con bà vú thời gian này cũng sẽ ở đây với em, chờ nhà của chúng ta hoàn thành thì sẽ không cần phải sống ở đây nữa.''

''Em và bọn trẻ sẽ chờ anh về, đến lúc đó chúng ta còn phải tổ chức tiệc tân gia nữa.''

''Được! Thời gian anh không có ở đây, em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Có thể không giáp mặt với Aurelia thì tốt nhất tránh cô ta đi. Về việc này em cũng nên thông cảm cho lão đại, cha của Aurelia hiện là một trợ thủ đắc lực của tổ chức Phi Hổ. Ông ấy cũng rất trung thành chỉ có điều quá mức chiều chuộng con gái mà thôi cho nên em đừng suy nghĩ quá nhiều. Nhớ kỹ, phía sau em có một người anh trai sẵn sàng che mưa chắn gió cho em, em có quyền được yếu đuối và có quyền được nhận sự bảo vệ. Anh sẽ luôn bảo vệ, che chở cho em.''

''Có anh trai đúng là tốt, đã vậy anh trai vừa giàu có vừa quyền lực lại càng tốt hơn.'' Lý Giai Kỳ làm nũng ôm lấy anh trai.

''Bao nhiêu năm qua anh không thể bảo vệ cho em khiến em phải chịu khổ, giờ đây anh sẽ cố gắng để em có được cuộc sống tốt hơn.''

Hai anh em ôm lấy nhau, họ không hề biết rằng lần chia tay này không ngắn ngủi là một tháng mà kéo dài gần nửa năm trời. Nửa năm này xảy ra quá nhiều chuyện đủ để dày vò từng người và cũng khiến người ta phải sợ hãi.

Hai ngày sau, Lý Lập Thành tạm thời rời khỏi Hải Thiên Đế Cung sau khi đã gặp được sáu đứa cháu của mình để trở về căn cứ thu xếp công việc.

Nghỉ ngơi nhiều ngày, sức khỏe của Lý Giai Kỳ đã tốt lên rất nhiều. Cô dự định sẽ đi làm trở lại vào đầu tuần tới cho nên hiện tại đang thư thái dạo bước trong vườn hoa của Hải Thiên Đế Cung. Hải Thiên Đế Cung có rừng cây khá lớn nên không khí rất thoáng đãng, trong lành, tản bộ cũng rất thư giãn.

''Thật là chướng mắt, vườn hoa đẹp thế này mà bị thứ thấp hèn phá hỏng.''

Lý Giai Kỳ đang tản bộ trong vườn hoa thì nghe thấy một giọng nói mà khi cất lời toàn là những lời chói tai. Cô rảo bước muốn rời khỏi vườn hoa nhưng chủ nhân giọng nói kia lại nhất quyết muốn giữ cô lại.

''Muốn đi tìm Hamad mách lẻo sao?'' Aurelia hùng hổ giữ cánh tay của Lý Giai Kỳ, cô ta dùng sức kéo Lý Giai Kỳ xoay người lại.

''Tôi và cô không thân đến mức có thể nói chuyện phiếm với nhau.'' Lý Giai Kỳ mạnh mẽ rút tay mình ra, cô hất tay một cái làm Aurelia suýt nữa thì ngã chỏng vó may mà trợ lý của cô ta đỡ kịp.

''Cái thứ thấp hèn như cô tốt nhất nên biết điều mà rời khỏi nơi đây, nhớ mang theo đám con hoang của cô đừng để chúng làm chướng mắt tôi.'' Aurelia một thân trang phục gợi cảm, đứng trên đôi giày cao gót hung ác nhìn Lý Giai Kỳ.

''Đi hay ở là quyền của tôi, bản thân cô cũng đi ở nhờ mà còn lên mặt với người khác.''

''Cô....!''

Aurelia bị Lý Giai Kỳ nói cho đến mức nghẹn họng, cô ta tức mà không làm gì được. Aurelia định giơ tay lên đánh Lý Giai Kỳ thì bị trợ lý của mình ngăn lại, cô trợ lý nói nhỏ vào tai cô ta điều gì đó làm khuôn mặt đang tức giận của cô ta lập tức giãn ra.

Lý Giai Kỳ không có hứng thú đứng xem chủ tớ bọn họ thầm thì to nhỏ nên quay người đi nhưng còn chưa được hai bước đã bị Aurelia xông lên chặn đường. Cô ta giơ điện thoại lên trước mặt Lý Giai Kỳ, trong điện thoại đang phát một đoạn video và Lý Giai Kỳ nhìn rõ hai người trong video là Aurelia và một người đàn ông có vóc dáng khá giống với Trầm Thiên Phong.

''Tôi không có hứng thú xem phim nhạy cảm của người khác.'' Lý Giai Kỳ gạt bỏ tay đang giơ điện thoại của Aurelia xuống nhưng cô ta lại cố chấp giơ lên tiếp.

''Chẳng lẽ cô không thấy người đàn ông đó rất giống với Hamad sao? Để tôi cho cô nhìn kỹ hơn.'' Aurelia thao tác trên màn hình điện thoại sau đó giơ lên cho Lý Giai Kỳ xem một lần nữa.

Lần này thì Lý Giai Kỳ đã nhìn rõ, đoạn video đang được dừng lại và khuôn mặt người đàn ông đó không ai khác chính là Trầm Thiên Phong.

''Giờ thì cô thấy rõ rồi chứ? Mau mau cút khỏi đây, cô không có khả năng để giành anh ấy khỏi tay tôi.'' Aurelia đắc ý nhìn Lý Giai Kỳ với mong muốn thấy được sự đau lòng, mất mát và cả căm hận nữa nhưng đáng tiếc Lý Giai Kỳ dường như không quan tâm đến, trên mặt cô vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.

''Anh trai tôi nói tôi sống ở đây cho nên tạm thời tôi sẽ không rời đi đâu. Còn về Trầm Thiên Phong, có thể cô không tin nhưng tôi chưa bao giờ có ý định sẽ tranh giành anh ta với một hay nhiều người phụ nữ khác. Nếu như tôi muốn tranh giành, cô nghĩ rằng cô còn có cơ hội sao?''

Aurelia nghiến răng nghiến lợi vào, cô không ngờ Lý Giai Kỳ lại có tài ăn nói như vậy.

''Tóm lại, bây giờ Hamad là người đàn ông của tôi, cô và lũ con của cô tránh xa anh ấy cho tôi.''

Lý Giai Kỳ nhếch mép cười khinh bỉ: ''Lý Giai Kỳ tôi trước giờ mắc bệnh sạch sẽ. Có hai thứ mà tôi sẽ không bao giờ dùng chung đó là đồ lót và đàn ông cho nên cô không cần lo lắng. Dù sao tôi cũng thử qua anh ta rồi, sau này cô cứ thoải mái mà dùng.''

Nói xong, Lý Giai Kỳ cao ngạo rời đi bỏ mặc Aurelia và trợ lý của cô ta đang giận run người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.