Lý Giai Kỳ ngủ một giấc đến ngang chiều mới tỉnh dậy, cảm giác khó chịu đã vơi bớt nhưng đầu thì vẫn khá nhức. Chống cơ thể nặng nề dậy, Lý Giai Kỳ tự mình ngồi xuống xe lăn đi vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu cá nhân rồi mới trở lại. Cô ấn chiêc nút báo ở đầu giường để gọi chị Ngọc, hiện tại trong ngôi nhà này chỉ có chị Ngọc là cô có mấy phần tin tưởng.
Rất nhanh, chị Ngọc đã có mặt trong phòng, nhìn thấy Lý Giai Kỳ tuy rằng quần áo đầu tóc gọn gàng nhưng vẻ mặt tiều tụy có che đậy thế nào cũng dễ dàng phát hiện ra làm chị lại càng thương Lý Giai Kỳ nhiều hơn.
''Lý tiểu thư cần gì sao? Có phải muốn ăn chút gì đó không?''
Lý Giai Kỳ ngồi ở xe lăn nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
''Có thể cho tôi ra ngoài hít thở một chút không? Chỉ cần năm phút thôi cũng được.''
Những ngày qua Lý Giai Kỳ luôn bị nhốt ở trong phòng, những lúc không có ai cô đều hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ bằng kính ngắm nhìn bên ngoài. Qua cửa kính, Lý Giai Kỳ biết được ngôi nhà này nằm gần bờ biển bởi từ cửa sổ cô có thể thấy được bãi cát trắng tinh cùng với những làn sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ. Cô muốn được ra ngoài cảm nhận một chút không khí xung quanh.
Chị Ngọc nhìn Lý Giai Kỳ bằng ánh mắt đầy thương hại và ái ngại, đắn đo một lúc thì chị rời khỏi phòng. Lát sau, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-phai-ket-hon/2687629/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.