,Mắt lớn trừng mắt nhỏ, dĩ nhiên là không ai trong hai người lại nghĩ ra ở dưới gầm bàn làm việc trong thư phòng của Hoàng thân Ali lại có một ngăn bí mất được xây dựng công phu như thế này. Ngăn bí mật này không lớn lắm, cả hai lờ lờ nhìn thấy bên trong có chứa đồ vật. Lý Giai Kỳ lấy điện thoại mở đèn pin ta soi vào đó thì thấy một chiếc hộp bằng gỗ lớn cỡ quyển sách, Trầm Thiên Phong liền cúi hẳn người chui xuống gầm bàn lấy ra chiếc hộp đó.
Đặt chiếc hộp nhỏ trên bàn, hai người nhìn nhau, Lý Giai Kỳ khẽ gật đầu, Trầm Thiên Phong đưa tay mở hộp ra. Chiếc hộp không có khoá chỉ cần nâng nắp hộp lên là có thể mở ra. Bên trong hộp toàn bộ là ảnh chụp, trên cùng có để một bức thư, phía trên bức thư ghi rõ người nhận là “gửi con trai Hamad bin Mohammed al-Saud''. Lý Giai Kỳ có nhòm vào nhưng vẫn là hoàn toàn không hiểu gì, trên đó vẫn là ngôn ngữ Ả Rập mà cô không biết, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ học thật tốt thứ ngôn ngữ này, không thể để tình trạng không hiểu gì xảy ra một lần nào nữa.
Đôi bàn tay luôn kiên định của Trầm Thiên Phong giừ phút này cũng đang run lên. Xé bỏ vỏ của lá thư, nhìn vào những hàng chữ viết trên đó anh không thể nào cất tiếng được, khó khăn lắm mới lấy được bình tĩnh và đọc lá thư lên đủ cho hai người cùng nghe.
''Gửi con trai của ta!
Trước tiên ta phải gửi lời chúc mừng sinh nhật đến con, vậy mà con trai của ta đã là một người đàn ông trưởng thành. Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi của con.
Con trai à! Có rất nhiều chuyện ta vẫn luôn giữ trong lòng và chưa từng nói cho con biết. Lúc trước là vì con còn quá nhỏ chưa hiểu chuyện nên ta không nói, sau này khi con lớn hơn một chút muốn nói ra lại sợ con bởi vì sự thật mà bỏ bê việc huấn luyện và học hành cho nên ta nghĩ rằng chờ đến khi con trưởng thành sẽ lại cho con biết.
Vào sinh nhật 15 tuổi của con, ta đã định nói ra cho con biết nhưng hôm đó con lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ nên chuyện đó đành phải chờ đến hôm nay, lầm này ta quyết định sẽ không che giấu nữa mà nói ra hết cho con hiểu.
Con trai, thật ra thì không phải mẹ của con vứt bỏ con như ta từng nói với con lúc con còn nhỏ. Sự thật là ta đã cưỡng ép mang con rời khỏi bà ấy đồng thời ngăn cản không cho hai người được gặp mặt nhau. Ta biết đó là sự ích kỷ của bản thân mình nhưng ta chưa bao giờ hối hận về việc đó bởi con không chỉ là con trai của bà ấy mà con còn là tương lai và hy vọng của Phi Hổ, mong con tha thứ cho sự ích kỷ của ta.
Nay con đã trưởng thành, Phi Hổ cũng đã hoàn toàn giao cho con nên ta không có lý do gì để lại tiếp tục giấu giếm con thế nhưng ta lại không có đủ dũng khí để đứng trước mặt nói với con sự thật vì thế ta lựa chọn viết lá thư này và gửi đến con vào sinh nhật 18 tuổi của con.
Dưới đây là địa chỉ của mẹ con, muốn gặp hay đón bà ấy về ở cùng với con đó là do con quyết định. Một lần nữa thật sự xin lỗi con.
Ba của con!''
Lá thư không dài nhưng những thông tin mà nó mang lại thật sự đả kích người khác. Cho đến những chữ cuối cùng, giọng của Trầm Thiên Phong đã lạc hằn đi sau đó là nghẹn ngào không thể đọc tiếp được nữa.
Lý Giai Kỳ cũng rất là xúc động, cô chủ động ôm lấy hông của anh, vùi đầu vào lồng ngực của anh.
''Ông xã, có em ở đây rồi.''
Thuận tay ôm lấy Lý Giai Kỳ, vòng tay anh như chặt hơn mọi hôm giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
''Bức thư này ông ấy muốn gửi cho tôi vào sinh nhật thứ 18 nhưng chỉ sau sinh nhật 17 tuổi của tôi được hai tháng thì ông ấy bị người ta đầu độc đến chết.''
Trong lời nói chứa đựng sự bi thương và đau lòng, Lý Giai Kỳ cũng rất đau lòng: ''Dù đến muộn nhưng ít ra anh vẫn tìm thấy nó, nếu như cả đời này không biết đến nó mới thực sự là đáng tiếc.''
Là một người trải qua quá nhiều gian khổ, khó khăn nên Trầm Thiên Phong mặc dù bi thương vẫn trấn định lại rất nhanh, anh vẫn nhớ rõ phụ nữ mang thai không nên bị xúc động mạnh nếu không sẽ ảnh hưởng đến cả mẹ và em bé. Cầm lấy lá thư rồi nắm tay Lý Giai Kỳ đến ngồi lên sô pha.
''Em có muốn nghe một chút về chuyện của tôi lúc trước không?'' Giọng anh trầm thấp, từ tính không nghe ra cảm xúc gì giống như chỉ đang hỏi cô một chuyện rất đỗi bình thường.
''Nêu anh muốn kể thì lúc nào em cũng sẵn sàng nghe.''
''Từ lúc tôi nhớ được chuyện đến nay thì chưa bao giờ nhận được một cử chỉ thân mật hay một câu nói khích lệ nào của ông ấy. Hơn hai tuổi tôi bị đưa đến trại huấn luyện sau đó cuộc sống chỉ xoay quanh huấn luyện, học tập và làm nhiệm vụ. Có những lúc thật sự không thể gượng dậy nổi nữa thì khao khát được một lần nhận lấy lời khích lệ của ông ấy đã giúp tôi tiếp tục chống đỡ. Chịu huấn luyện và cùng tham gia làm nhiệm vụ với tôi còn có mấy người Đàm Minh Viễn thế nhưng họ chịu bảy thì tôi phải chịu mười. Trên vai tôi là tương lai của Phi Hổ nên lúc nào cũng phải thật cố gắng.
Năm mười bảy tuổi sau khi nhận bằng tiến sĩ, tôi chính thức trở về bắt đầu tiếp quản dần dần Phi Hổ. Thế nhưng vào lúc tôi chỉ vừa mới làm quen với công việc thì ba tôi bị người ta đầu độc mà chết. Người đầu độc ông ấy không ai khác chính là trợ lý thân cận của ông ấy. Ba tôi bị đầu độc đến chết, toàn bộ tài liệu liên quan đến nội bộ và việc làm ăn bị đánh cắp sạch sẽ, Phi Hổ và công ty dầu mỏ đứng trên bờ diệt vong.
Trong tang lễ của ba, tôi lại tiếp tục bị đầu độc nhưng may mắn là tôi không chết chỉ là bị độc tố M-34 hành hạ đến sống không bằng chết. Sau khi tôi bị đầu độc, trợ lý thân cận của ba tôi dùng súng tự sát. Người nhà của ông ấy bị người của Hồng Tinh bắt giữ, tính mạng người nhà bị uy hiếp nên ông ấy đã nghe lời chúng đầu độc cha con chúng tôi nhưng sau đó thì cả nhà ông ta vẫn không giữ được mạng. Ông ta cũng tự sát mà chết.
Cục diện sau khi ba tôi mất thực sự quá loạn, tiền không còn mà danh tiếng cũng mất hết. Trước khi mất, ba tôi có nhận được hai đơn đặt hàng và bên đó cũng không nhân lúc ba tôi mất mà lật lọng chỉ là để hoàn thành hai đơn đặt hàng này cũng không phải chuyện dễ. Nếu hai đơn đặt hàng đó được hoàn thành thì không chỉ vấn đề tiền bạc mà danh tiếng cũng được lấy lại thế nhưng không có tiền thì sản xuất kiểu gì được.
Vào lúc túng quẫn ấy, những người tự xưng là bạn bè của ba tôi đều đồng loạt quay lưng làm ngơ hoặc trực tiếp đầu quân vào Hồng Tinh. Khi đó có đến 99% là tôi không thể hoàn thành hai đơn đặt hàng đó vậy mà thuyền lật trong rãnh nước. Lúc đó Yamaguchi tiên sinh và ba của Aurelia đã cho chúng tôi mượn tiền, nhờ có số tiền đó mà hai đơn đặt hàng được giao đúng hạn.
Số tiền lợi nhuận chỉ đủ bù vào phần thiếu hụt của Phi Hổ và duy trì công ty dầu mỏ còn số tiền nợ hai người kia không thể nào trả nổi. Sau khi sáu người chúng tôi bàn bạc đã quyết định đến Hoa Hạ tìm kiếm cơ hội và Hải Thiên được thành lập.
Kẻ ngoại lai như chúng tôi đương nhiên sẽ bị bài xích, để có được một tập đoàn Hải Thiên như ngày hôm nay không chỉ phải đổ mồ hôi, công sức mà máu cũng đã chảy không ít.''
Từ miệng anh phát ra từng âm thanh đều đều, thản nhiên giống như những chuyện anh vừa kể không có một chút gì liên quan đến bản thân mình.
''Ông xã, đã vất vả rồi.''
Càng nghe anh kể, Lý Giai Kỳ càng thấy thương và đau lòng cho anh. Cứ nghĩ đến chuyện lúc đó anh mới chỉ là một thanh niên 17 tuổi mà phải gồng gánh biết bao nhiêu việc, đối mặt với chuyện ám sát sau đó lại lèo lái Phi Hổ bước ra khỏi khoảng thời gian khó khăn nhất, tay trắng lập lên một tập đoàn Hải Thiên lớn mạnh như ngày nay đủ để hình dung ra những khó khăn mà anh phải chịu và có lẽ còn nhiều hơn thế rất nhiều.
''Bà xã, để đi đến ngày hôm nay, tay của tôi đã nhuốm không ít máu, em có thấy ghê tởm không?''
Anh đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lý Giai Kỳ hỏi. Cô suy nghĩ một chút, nếu như anh không dẫm lên máu tươi và thi thể của kẻ khác để tiến lên thì có lẽ bây giờ anh đã đoàn tụ với ba mình lâu rồi. Thế nhưng câu nói “không ghê tởm” còn chưa thốt ra, Lý Giai Kỳ lại nghe anh nói một câu, nghe xong mà suýt nữa bị tức chết.
''Quên mất, bây giờ còn quan tâm chuyện em có ghê tởm hay không để làm gì. Cho dù em có ghê tởm thì cũng không có cơ hội để chạy trốn đâu bởi cả đời này đã định sẵn là người của tôi, là mẹ của các con của tôi. Tôi sống em sống, tôi chết thì em cũng phải chôn cùng.''
Lý Giai Kỳ nghe mà tức, cô lườm anh: ''Ai thèm chết chung với anh, nếu anh chết trước thì em sẽ mang anh hoả táng còn em sẽ mang tiền của anh đi nuôi một đám đàn ông đẹp trai, trẻ trung quan trọng là có kỹ năng giường chiếu tốt.''
Trầm Thiên Phong đen mặt, bàn tay không lưu tình bóp mạnh một cái ở mông cô: ''Em dám?''
''Em có gì mà không dám, anh cứ thử chết trước xem em có làm ra chuyện còn kinh khủng hơn không, vì thế cho nên anh cố mà sống để trông chừng em và tiền của anh.''
Bây giờ thì có muốn nổi giận cũng không được nữa, Trầm Thiên Phong ngửa cổ cười lớn.
''Ông xã! Em từ nhỏ đã không có mẹ, anh có thể cho em một người mẹ được không?''
Trầm Thiên Phong lập tức ngưng cười, anh hiểu ý cô nói nhưng vẫn giả vờ không hiểu, giảo hoạt nhìn cô.
''Tôi lại không muốn đi chuyển giới, làm đàn ông đối với tôi vẫn là tốt nhất.''
''Anh hiểu ý của em mà.''
Lập tức trở lại bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng: ''Để cho em vui thì nhiều thêm một hai miệng ăn đối với tôi cũng không vấn đề gì.''
Rõ ràng là giọng điệu rất thiếu đòn nhưng nhìn thấy đôi tai đỏ như quả ớt của anh thì Lý Giai Kỳ hiểu anh đã đồng ý đón mẹ và anh trai của mình về chăm sóc.
Lý Giai Kỳ chụt một cái hôn lên môi Trầm Thiên Phong: ''Em biết ông xã là tốt nhất mà.''
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]