Trăng thanh gió mát giữa khung cảnh bầu trời đêm cùng khu vườn rải rác cánh đồng hoa diễm lệ, đây có phải là một khung cảnh khá lãng mạn và nên thơ nhưng rất tiếc lại có một câu chuyện buồn của một người, anh ta chỉ âm thầm gặm nhấm nó một mình, cô đơn và lạnh.Ấy vậy nụ cười hồn nhiên đó của Nhược Khê lại là một liều thuốc chữa lành, một hơi ấm duy nhất mà anh có và vô cùng trân trọng
Nhìn sâu thăm thẳm vào đôi mắt u buồn đang nguỵ trang với lớp vỏ bọc long lanh hệt như trời sao. Nhược Khê chỉ đoán mò trong đầu nhưng cũng chẳng nói ra. Cuối cùng Nhạc Lâm Phong trao tặng cho cô một cái xoa đầu thật nhẹ nhàng mà nói
"Anh không muốn lún sâu nhưng cũng chẳng muốn từ bỏ"
Đôi tay đọng lại chút hơi ấm nhưng phần lớn là lạnh lẽo đang chạm vào đầu Nhược Khê. Tại sao nó lạnh đến như vậy ? Và còn câu nói của Lâm Phong làm cô hoang mang hơn nhưng cũng chỉ lặng im nhìn bóng dáng anh quay bước đi trong màn đêm u tối
Nhớ lại những kỉ niệm năm xưa thì Lâm Phong ngày trước chính là tia sáng hy vọng cuối cùng của Nhược Khé trên đời này. Cho đi hơi ấm và tình yêu thương, cô rất quý trọng anh. Lần đầu tiên Nhược Khê bị một anh trai lạ mặt phát hiện bữa tiệc sinh nhật nhỏ của mình ở góc bếp, nụ cười thân thiện mà cô ví như ánh sáng và đặt tên cho nó là "bright" đã từng khiến Nhược Khê rung động
Một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-la-duy-nhat/3624365/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.