Thời gian vội vã trôi đi, hôm nay đã đến “sinh nhật” của Triển Du, rõ ràng chỉ là một vở kịch vậy mà Nam Khônlại làm như thật, trong danh sách khách mời không chỉ có họ hàng thânthiết nhà họ Nam mà còn có các thương nhân và quan chức chính phủ, thậmchí các đồng nghiệp trong ngành buôn bán vũ khí của châu Á. Mọi người tìm trăm mối cũng không cócách nào hiểu nổi vì sao Nam Khôn từ trước đến giờ vẫn rất an phận lạiđột nhiên khoa trương công khai tình cảm yêu đương của mình như vậy,nhưng đều vô cùng nể mặt, không những tự mình đến mà đang mang theo lễvật giá trị. Triển Du cũng hoài nghi tên này lấy danh nghĩa “sinh nhật Aki” để vơ vét tài sản – tùy ý lấy ra một trong nhữngmón trong đống quà cao ngất kia cũng bằng hai ba năm tiền lương của cô. Số ít thân tín biết Nam Khôn đã có hôn ước với nhà họ Đoàn nhìn thấy tư thế phù chính (từ thiếp lên vợ lớn) của vật cưng này cũng đều phải âm thầm cảm thán cô gái nhỏ này thật làghê gớm, chưa đầy hai tháng đã mê hoặc điên đảo Nam Khôn từ trước đếnnay vẫn không ham mê sắc đẹp, cũng hoa mắt ù tai – bữa dạ tiệc sinh nhật lớn như vậy quả thật là không thèm nể mặt nhà họ Đoàn, nỗi sỉ nhục nàymà cũng có thể nhẫn nhịn, thật đúng là phải phong cho nhà họ Đoàn danhhiệu đại nhẫn nhịn. Trong sảnh giăng đèn kết hoa, vừa phóngtầm mắt nhìn đã thấy xa hoa, dàn nhạc trang nhã trông rất khác biệt đang diễn tấu trên sân khấu. Những vị khách từ phương xa cũng lục đục vào trong sảnh tiệc, bác Trương quản gia nghênh đón mọi người vào trong sảnh. A Đông ở trong phòng giám sát tự mìnhchỉ huy nhân viên điều chỉnh tất cả các dụng cụ theo dõi từ mọi góc độtrong sảnh, màn hình cỡ lớn đã thu lại không sót một cử động nào củanhững vị khách trong đại sảnh. Lúc này chính giữa màn hình là Nam Khônmặc âu phục chỉnh tề đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn, bên tay phải của hắn ôm mĩ nhân không thể nghi ngờ chính là Triển Du, áo choàng lông cừu trắng thuần rất xứng với bộ lễ phục màu đen, khiến cho cô trở nên quyến rũ động lòng người mà lại không mất đi vẻ thanh lệ đáng yêu. Bữa tiệc tối vừa mới bắt đầu Nam Khôn đã diễn đủ bộ “Kiêm điệp tình nồng”, bình thường một người khô khan nhưvậy mà đêm nay lại ôm eo hôn lên má trước mặt mọi người nhưng lại khôngsến chút nào. Sau khi cắt bánh kem xong, hắn đi đến nói chuyện cùng mộtvị quan chức chính phủ, cũng mang theo cả Triển Du. Nam Trân nhìn thấycũng không khỏi ngạc nhiên, còn lén ghi lại những lần “kề tai nói nhỏ”của hai người. A Đông ngồi trong phòng nhìn thấy rõ ràng nhưng lại không hề có ý ngăn cản. Hơn bảy giờ tối, trong không khí náonhiệt của chủ nhân cùng những vị khách sau bữa tiệc tối, Nam Khôn dẫnTriển Du đi tiễn khách, kết quả tiễn được một nửa số khách thì chungquanh đột nhiên trở nên tối thui, ngay sau đó một tiếng “bùm” thật lớnvang lên – đèn thủy tinh chính giữa đại sảnh rơi xuống, vỡ tan trên mặtđất, những hạt thủy tinh văng khắp nơi. Dường như chung quanh cũng yên tĩnh vài giây, sau đó một tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên. Đêm nay trước đại sảnh nơi diễn ra bữatiệc, các vị khách đều phải đi qua máy kiểm tra kim loại, trừ đồ trangsức của những vị khách nữ xinh đẹp thì bất kì chế phẩm nào từ kim loạiđều không được phép mang vào, giờ phút này trong ngoài đại sảnh đều đenkịt, những vị khách xem trọng tính mạng quả thật đang rất luống cuống,chen chúc lẫn nhau, kêu ra, hoảng sợ. Triển Du bị người khác đụng phải vàilần, đang muốn mở miệng nói chuyện với Nam Khôn thì bỗng nhiên cảm thấynguy hiểm đánh úp lại. Cô bất thình lình ngước mắt lên, một viên đạn từ trong bóng tối bắn về phía ngực cô. Mặc dù là đạn giấy nhưng từ khoảng cách năm mét cũng đủ gây ra lực sát thương, tay súng kia cách vị trí của cô cũng chừng 5 met. Triển Du chỉ cảm thấy ngực bị một ngườiđánh vào một quyền không hề nhẹ, hơi khó chịu một chút nhưng cũng khôngcảm nhận sâu sắc lắm. Chết tiệt! Không phải nói 9h sao, hành động trước cũng không thèm nói một tiếng. Triển Du bất mãn trong lòng nhưng cũng rất phối hợp, giả vờ thống khổ hừ hừ, thân thể mềm nhũn ngã xuống. “Aki!” Trong tiếng ồn ào chỉ nghe thấy tiếng gọi thuần hậu của Nam Khôn vang lên nặng nề như sấm rềnkhiến cho không khí bỗng nhiên yên tĩnh trong giây lát, sau đó rốt cuộcmọi người cũng kịp phản ứng nhận ra có người “trúng đạn”, hơn nữa cònngay tại đêm sinh nhật. Khi đèn thủy tinh rơi xuống cửa chính đã đóng lại, những nhân vật nổi tiếng quyền quý nhận thức được tình cảnhnguy hiểm lại càng thêm kinh hoàng khủng hoảng. Sau khi Triển Du “trúng đạn” A Đông mớicùng cảnh vệ xuất hiện, vừa điều khiển mọi người duy trì hiện trường vừa điều tra hung thủ. Bên ngoài lái xe đã đến sẵn, bác Trương dẫn haingười Nam Khôn khẩn cấp rời khỏi bằng đường cửa sau. Sau khi Triển Du được Nam Khôn bế lên xe đã “sống lại”, chất vấn: “Không phải nói 9h mới hành động sao? Sao lại vô cớ sớm hơn? Cũng không thèm nói trước một tiếng. Thiếu chút nữa tôi đã né.” Nam Khôn không đếm xỉa tới nhìn chằm chằm vào ngực đang “chảy máu” của Triển Du, như đang có điều suy nghĩ: “Trong đại sảnh thật sự có sát thủ.” Triển Du lấy làm kì lạ: “Trừ cậu cả của anh ra còn có ai muốn giết anh?” Nam Khôn đính chính: “Không phải giết tôi, là giết em.” Triển Du: “!!!” Nam Khôn biết trong lòng cô có thắc mắc, nhàn nhạt ném lại một cái tên: “Đoàn Quốc Bân.” Chỉ vào cái tên Triển Du đã đoán ra ngay chân tướng, không khỏi nhíu mày: “Mẹ nó chứ, anh lợi dụng tôi!” Cô cùng bọn người Mục Hàn đều cho rằngNam Không cố ý tổ chức bữa tiệc sinh nhật này để cho cô được “chết” danh chính ngôn thuận, “chết” được mọi người biết đến, không ngờ tới tênnhãi này thật ra lại muốn mượn cô chọc giận Đoàn Quốc Bân! Nếu như cô đoán đúng thì hiện giờ đám người A Đông đã bắt được tên sát thủ kia rồi. Aki là người Simon đưa cho Nam Khôn, đại biểu cho tình hữu nghị giữa Simon và Nam Khôn. Nam Khôn vô cùng yêu mến Aki, chuyện này Đoàn lão gia đã biết từ lâu, còn hứa trước khi Nam Khôn lấy Đoàn Kỳ sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của hắn. Con gái người ta giỏi ở bên gối thủ thỉ, dụ dỗ Nam Khôn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, tuy có hơi sang trọngnhưng Nam Khôn cũng chưa nói muốn lấy cô, thậm chí cũng không hề giớithiệu cô với danh hiệu bạn gái, càng không nói gì đến chuyện kết hôn. Đoàn Quốc Bân lại thuê người giết cô,chuyện này nói nhẹ là vì diệt trừ hậu hoạn cho con gái của ông ta, nóinặng chính là không xem Nam Khôn ra gì, cũng không xem quan hệ nhiều năm của hai nhà ra gì. Nam Khôn nhất định sẽ mượn chuyện này làm cái cớ,nói không chừng sẽ hủy bỏ cả hôn ước. Triển Du cũng không nghĩ gì nữa, chuyệnngu xuẩn này chỉ có người đầu óc ngu si, tính khí táo bạo như Đoàn QuốcBân mới làm được. Nam Khôn mặt không đổi sắc: “Để đền bù tổn thất, toàn bộ lễ vật đêm nay đều là của em.” Triển Du trừng mắt, tiện đà khẽ cong môi, chua ngoa châm chọc: “Tứ gia ra tay thật hào phóng, nhưng mà tôi sắp phải đi, nhiều lễ vật nhưvậy tôi không mang theo nổi, hay là Tứ gia cho tôi tiền mặt đi, khoảng 2 triệu đô là được rồi.” Nam Khôn bị cô chế nhạo cũng không giận cô, chỉ hỏi: “Vậy em muốn thế nào?” Tôi nhổ nào, bộ anh nói lời xin lỗi lời cảm ơn thì thiếu mất trái trứng nào sao?! Triển Du khó chịu trong lòng, tự dưng sinh hờn dỗi, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Vì sao anh lại muốn tôi đến căn cứ lính đánh thuê?” Nếu không xảy ra chuyện đêm nay thì côcảm thấy Nam Khôn cũng không gian trá giảo hoạt như trong tưởng tượng,nhưng mà hiện giờ cô đã hoàn toàn không cho là vậy, tên này đầu óc toànmột màu đen, còn cực kì khó chơi, cả một bụng đen tối sôi ùng ục, từtrong ra ngoài không có điểm nào là tốt. “Giết” cô còn chưa đủ, còn muốn cô sau khi phục hồi lại khuôn mặt đến làm trong căn cứ lính đánh thuêcũng không thèm nói lí do, cũng không nói cô đến đó làm cái gì. Triên Du oán hận nghĩ: ở đây tốt nhất là không có cái bẫy nào, bằng không lần sau không đục bụng anh thành cáiđộng thì không xong với tôi đâu! Đối với Nam Khôn, hiện giờ cô cũng không rõ lắm cảm giác của mình. Đêm đó nếu như cuối cùng cô không thutay lại thì hiện giờ không chừng Nam Khôn sẽ trở thành hiệp sĩ một tay,tuy phương thức xin lỗi như vậy có phần hơi mượn hơi trục lợi nhưngkhông thể phủ nhận hắn thật sự có thể làm cho người khác nguôi giận hơnlà mấy câu xin lỗi. Mấy ngày nay hành vi bình thường của Nam Khôn đều lộ ra sự dung túng cùng sủng nịnh, Triển Du cũng hiểu rất rõ nhưng cũngchỉ có thể giống hắn và Aki rất khó có thể nói chuyện yêu đương – giathế bối cảnh, lập trường nhân sinh, kì vọng của người nhà vân vạn, những chuyện này không nên nghĩ nhiều quá, nghĩ càng nhiều lòng lại càng rốibời. Bóng đêm ngoài cửa sổ đen như mực, xe đã sắp vào cửa lớn của Xích Thủy. Đêm nay Triển Du phải rời khỏi Xích Thủy trở về tổng bộ báo cáo công tác, thuận tiện khôi phục lại khuôn mặt.Nam Khôn thu hồi tầm mắt đang hướng ra ngoài cửa sổ lại, cũng không trảlời nghi vấn của Triển Du, thong thả sờ soạng túi áo vest lấy một chiếcđồng hồ ra, ra lệnh: “Đưa tay cho tôi.” “Tôi xin cảm ơn ngài, món đồ mắc tiền như vậy tôi không nhận nổi.” Triển Du giấu tay ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn. Khi không lại ân cần thì không phải gian sảo tức là đạo chích! Lần trước Nam Khôn tặng cô chiếc đồng hồ hơn mười ngàn đô kia, ngày hôm sau khiến cho cô phải xuống hồ tắm rửa giặt giũbằng nước lạnh, lần này lại tặng mòn đồ trị giá hơn 300 ngàn đô, đâykhông phải là muốn lấy mạng cô sao?! “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa với em thôi, chuyện đêm nay thật có lỗi khi không thương lượng sớm với em, cũng cảmơn em, đây chỉ là một chút thành ý của tôi, nhận đi, tôi không thích nợnhân tình ai cả. Coi như là tôi tặng cho cả đội Liệp Ưng, nếu như emkhông thích thì có thể tặng lại cho Mục Hàn hoặc là những thành viênkhác trong đội, tác dụng của vật này em cũng biết rồi, tôi tin nhất định sẽ hữu dụng cho công việc của bọn họ.” Giọng điệu của Nam Khôn trịnh trọng lạthường, từng lời nói đều chuẩn mực, đủ hiểu được thành ý của hắn, hơnnữa lời hắn nói đều là thật, thứ này vô cùng giúp ích cho công việc củabọn họ, tất nhiên Triển Du cũng biết chỗ tốt của nó, lần trước ở Genting thời gian quá vội vàng chỉ trộm được một thứ, cho Hình Thiên cô nghĩcũng tốt, còn cái này thì cho lão đại dùng. Nam Khôn thấy hai đầu chân mày của cô đã buông lỏng thì mỉm cười trong lòng, ấm giọng nói: “Đưa tay cho tôi.” Cho tới bây giờ Triển Du không phải làngười hay làm bộ làm tịch, thật sự trong lòng rất muốn, thấy giọng điệuchân thành của Nam Khôn cô thản nhiện tiếp nhận ngay lập tức. Nam Khôn tự mình giúp cô đeo nó vào,Triển Du đang muốn rút tay lại thì Nam Khôn lại thuận tay kéo cô vàotrong lồng ngực, tìm đúng môi cô rồi hôn xuống, sau đó khi Triển Du lấylại tinh thần muốn đánh người hắn đã thả cô ra, cũng lạnh nhạt nói: “Đây là quá tặng kèm, không thu tiền.” Triển Du nổi trận lôi đình: “Tôi cảm ơn ngài! Tôi rất quý trọng nha!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]