Có câu châm ngôn thế này, trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự mình làm bậy không thể sống.
Nam Trân cùng mấy người này muốn tự tìm tai vạ, Triển Du hoàn toàn khôn có lý do không thành toàn cho bọn họ.
Bốn chữ có thể hình dung cảnh tượng lúc này là: vô cùng thê thảm.
Tửu lượng của Thi Lôi kém nhất, vừa uống xong đã đứng không vững, Nam Trân thì tốt hơn một chút, tuy vậy mặtcũng đỏ ửng lên, vào toilet ói hết ra xong đã có thể đứng thẳng lưng,không xiêu vẹo gì. Trong bọn họ người có tửu lượng cao nhất chắc là Đoàn Kỳ, đừng thấy cô ta mảnh mai như vậy, uống xong ba chai rượu mặt cũngkhông đỏ, vẫn trắng như tuyết, đương nhiên cũng không thể loại trừnguyên nhân phấn quá dày.
Hai tay Triển Du ôm lấy ngực, không đảomắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, vẻ mặt phức tạp, như không đành lòng lạigiống như đang xót xa, cón có vẻ hâm mộ.
Người ngoài không biết còn tưởng rằng cô đang đau lòng cho bọn họ nhưng thật ra cô đang đau lòng cho chỗ rượu kia.
Rượu ngon quý giá như vậy mà để cho bọn họ uống thả cửa như bia loại thường, thật là quá lãng phí!
Trong tình huống này, nhất định khôngthể đánh bài tiếp nữa, quản lí Vương sai người mang thức uống giải rượutới, Thi Lôi uống xong quay lại ghế sofa nằm một lát, có hơi tỉnh lạimột chút, Đoàn Kỳ nhìn đồng hồ nói cũng sắp tới giờ rồi, cầm điện thoạigọi cho nhân viên trang điểm trên lầu xuống, sau đó đoàn người lại lầnlượt rời đi.
Năm giờ chiều, trời chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-khong-ngoan/4635/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.