Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau chưa đến 6h30 thì đồng hồ sinh học của Triển Du đã vang lên.
Nam Khôn vẫn chưa dậy nhưng cánh tay lại bá đạo vòng qua lưng cô, Triển Du muốn thử dịch khỏi hắn, vừa mới cửđộng thì Nam Khôn đã vô thức siết chặt lại.
Triển Du bất đặc dĩ, gian nan xoay người lại, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu, em phải về rồi.”
Nam Khôn vẫn nhắm mắt hôn lung tung lên mặt cô: “Ngoan, ngủ với anh một lát nữa.”
“Nhưng mà em không ngủ được.”Triển Du vươn tay vuốt hàng mi đen như mực của hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt lạnh lùng cương nghị giờ phút này được đôi hàng mi dày rậm phụ trợtrở nên nhu hòa lạ thường, khóe miệng không ngừng mang theo nụ cười vuivẻ làm say lòng người.
Tình tứ ngọt ngào vô cùng, nhớ tới câunói cuối cùng tối hôm qua Nam Khôn nói với cô, trong lòng Triển Du dânglên nỗi cảm động cùng tình yêu khôn cùng, ánh mắt cũng không kìm được mà toát lên vẻ si mê, cô nói: “Tứ gia có phải anh đã hạ thuốc gì cho em không.” Bằng không sao em có thể thích anh như vậy chứ.
Trước khi gặp Nam Khôn cho tới giờ Triển Du đều không biết mình lại có thể si mê một người đàn ông như vậy, côtừng cho rằng sự yêu mến cùng hâm mộ của cô với Mục Hàn đã là cực hạntrong cuộc đời này của cô rồi, chỉ sợ người đàn ông khác không có khảnăng làm cho cô sùng bái như vậy. Thật sự không ngờ có một ngày Nam Khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-khong-ngoan/2444060/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.