Sáng, khi Thượng Quan Ngọc tỉnh thì phần giường bên cạnh đã lạnh. Mặc Thế Phong rời đi từ sớm. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn tới công ty trước giờ làm việc tầm 1 - 2 tiếng.
Trên bàn ăn có sẵn bữa sáng vẫn còn ấm cùng một tờ ghi chú:" Ăn xong đi làm. Ráng đừng đến muộn, nếu không có thể bị bắt bẻ đấy.". Nét chữ phóng khoáng, thẳng tắp, nhìn là biết chữ của hắn.
Cô cười khúc khích, ăn hết bữa sáng rồi lên thay quần áo. Ngày đi làm đầu tiên không nên gây sự chú ý không cần thiết, vì vậy Thượng Quan Ngọc chọn một bộ đồ công sở đơn giản không thể đơn giản hơn: một chiếc sơ mi trắng và chân váy đen dài ngang đầu gối.
Mặc vào, đứng trước gương, cô lắc đầu:" Trời đất, sao mình mặc gì cũng nổi bần bật thế nhỉ?!". Cuối cùng, cô đành để nguyên như vậy đi. Lần này cô chọn Ferrari, không quá xa xỉ. Dù sao mình hiện giờ mang danh nghĩa Thượng Quan gia, giàu cũng chẳng ai nghi ngờ.
Đánh xe vào bãi để xe ngầm của công ty, cô xuống xe vừa lúc gặp Nguyên Thanh Uyên, liền gật đầu chào:
- Cậu cũng trúng tuyển rồi, chúc mừng.
- Ha ha, chúng ta giống nhau mà! Cậu làm bộ phận nào? - Cô nàng vui vẻ hỏi han.
Thượng Quan Ngọc khóa xe, khoác túi xách lên vai, rồi quay lại trả lời:
- Mình làm ở bộ phận thiết kế của bên bất động sản.
Nguyên Thanh Uyên tỏ vẻ hâm mộ:
- Sướng nha! Mình nghe nói đó là một công việc có lương rất cao, chỉ có những người giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dien-ha-anh-muon-lam-quan-vuong-cua-em/138548/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.