Thì ra, bầu trời lại cao như vậy, vươn tay thật dài cũng không thể chạm tới, bầu trời rộng lớn như vậy nhưng nó không thuộc về ai, cũng giống như Đường Diệc Thành vậy, anh không thuộc về cô.
Mùi thuốc khử trùng bay vào mũi làm cô có chút tê tê, trên tay truyền đến một chút đau nhức cả cơ thể nặng trịch không có lấy một chút sức lức.
"Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?" là giọng nam
"Anh cứ bình tĩnh, cô ấy chỉ bị say nắng thôi "
"Say nắng thôi sao mà lâu tỉnh như thế, hay ông đem cô ấy đi kiểm tra lại đi"
"Anh này, anh bình tĩnh một chút đi " Y tá không nhịn được liền ra can ngăn. "Anh nhìn xem, vợ anh tỉnh rồi", y tá chỉ về phía cô, chàng trai nhìn theo có chút thấy nhẹ nhỏm.
"Cô à, cô không sao chứ?"
"Tôi không sao" Trình Tranh yếu ớt mở miệng.
"Cô không sao là được rồi, chồng của cô thực sự rất lo cho cô đó" y tá nhìn cô cười lịch sự, mắt lại liếc về phía người nào đó vừa hấp tấp.
"Chồng?" Trình Tranh ngạc nhiên mở miệng, chàng trai cũng giật mình phát giác.
"Cô y tá, mắt nào của cô thấy tôi là chồng cô ấy?" chàng trai đứng trước mặt cô y tá hỏi, cô thoáng giật mình.
"Không phải sao?"
"Không phải!" anh gầm lên một tiếng, cô y tá nhìn sang Trình Tranh lại nhận được cái lắc đầu của cô, lại thấy xấu hổ dâng cao.
"Không phải thì làm gì mà gấp gáp như vậy chứ!?"
"Cô à! Là cô ấy ngất xỉu trước xe của tôi, gặp cô thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan/1792932/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.