Tia sáng mờ nhạt như đang cố dùng hết sức lực của mình nhảy múa trên gương mặt anh. Đường Diệc Thành thấy chói mắt, ánh sáng tuy không quá gắt nhưng vẫn làm anh thấy khó chịu, anh vẫn là chịu thua, mệt mỏi nhấc mí mắt nặng trịch lên.
Nếu là bình thường anh sẽ thấy Trình Tranh nằm yên ổn đối diện anh, gương mặt thoát tục không vướng bụi bẩn, thanh thoát như hoa cúc buổi sớm làm anh yêu không thôi, cô thường dậy muộn hơn anh, anh có thể ngắm cô mỗi buổi sáng, chiêm ngưỡng cô như một bức tranh. Nhưng từ khi cô đi làm, anh liền không thể thấy được nữa.
Đường Diệc Thành như nhớ được gì đó, đôi mắt ban đầu còn lờ mơ nay lại tỉnh táo hẳn, đối diện anh là cửa sổ lớn, rèm cửa màu vàng, anh hơi nhíu mày, từ khi nào rèm cửa nhà anh lại đổi thành màu vàng? Anh vươn tay sờ tấm nệm một chút, hơi cứng so với bình thường, trần nhà từ lúc nào lại có hình dáng như vậy, căn phòng màu hồng này là như thế nào!? Anh bật dậy, qua một lúc mới xác định được đây không phải là nhà mình.
Một cổ bàng hoàng khó hiểu chạy trong đầu, anh còn bận suy nghĩ hôm qua anh đã làm gì, nhưng thật sự anh không nhớ nổi cho dù đã vò đầu bứt tai, không phải hôm qua anh say rượu đến mức xông vào nhà dân chứ? Anh thật sự không dám nghĩ tiếp. Ngoài cửa truyền đến một tiếng động, anh đưa anh mắt theo nhìn, Vu Tình bước vào, trên tay còn cầm theo một bát cháo nóng hổi.
"Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan/1792928/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.