Đường Diệc Thành mở cửa cho Trình Tranh, cô ung dung bước vào, tâm tình cực kì tốt, chiếc ghế của anh hay ngồi nay lại nhường cho cô, cô rất tự nhiên đến ngồi trên đó, trên môi luôn có một nụ cười.
"Hình như hôm nay em rất vui " anh nhìn cô nói. Người tựa vào bàn, đối mặt với cô.
"Đúng vậy " cô cười nhìn anh, tay không yên phận mà vọc đồ trên bàn.
"Chuyện gì làm em vui đến thế?" anh hỏi, mắt vẫn luôn quan sát cô.
Trình Tranh ngẫm một lát, sau đó lại cười thật tươi với anh, anh lại ngơ ngẫn nhìn cô.
"Đường Tổng" Hạ Viên Viên bước vào, sắc mặt cực kỳ không tốt, nhìn cảnh trước mắt lại càng không tốt... Trình Tranh ngồi ở ghế chủ tịch, Đường Diệc Thành lại đứng một bên rót nước cho cô, con mèo lại đào bới đống giấy tờ, vậy mà anh không tức giận.
"Chuyện gì?" giọng anh lãnh đạm, dường như không kiên nhẫn.
Hạ Viên Viên đứng đó không nói, ấp úng mãi không thôi, lại đối mặt với sự bình tĩnh của Trình Tranh cô lại càng tức giận, móng tay găm chặt vào da thịt, Hạ Viên Viên cố nặn ra nụ cười dịu dàng, tinh tế, nhưng vẫn không thoát nổi mắt cô.
"Đường Tổng, tôi muốn biết khi nào đi Thượng Hải "
Trình Tranh thôi cười, sắc mặt đanh lại điều này làm cho Hạ Viên Viên có phần vui vẻ, Trình Tranh liếc nhìn Đường Diệc Thành, anh cũng đang nhìn cô.
"Em không biết anh sẽ đi Thượng Hải" cô đưa tay chọt chọt bụng anh, mặt vờ tức giận.
"Là đột suất, anh định về nhà sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan/1792916/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.