Tiểu Bảo cùng Tuyết Nhật Lam sau khi tiễn cô đi thì quay đầu về Tuyết gia.
Trên đường đi
- Em có cảm thấy người đàn ông lúc nãy nhảy lên cùng mẹ rất là giống em không? Trước đây khi chưa thấy người đàn ông đấy thì em nhìn rất giống mẹ nhưng giờ chị lại thấy em như một khuôn đúc ra từ người đó. - Tuyết Nhật Lam trầm tư.
- Hắn ta là... bố của em... - Cậu nỉ non.
Câu nói khiến cho người kế bên nhảy dựng lên vì đang ngồi trên xe nên đập thẳng cái đầu lên thành xe.
Cốp
- Ai ui... - Cô ngại ngùng ngồi xuống.
- Lúc biết được em cảm thấy rất vô lí. Nhưng... nó lại là sự thật. Chị còn nhớ em từng bị trúng độc không? Lần đó ông ta đã truyền máu cho em. - Cậu bé nhìn xa xăm không giống độ tuổi.
Sau một hồi ngây ngốc nghe cậu bé kể lại mọi chuyện, cô liền kéo nhóc lại vỗ lưng an ủi.
- Ừm. Em... có định nói chuyện này với hắn không?
Cậu bé im lặng một hồi lâu lại lên tiếng.
- Không. Em đã biết được chuyện này từ chỗ mẹ. Mẹ không nói cho em biết, vậy thì có nghĩa rằng mẹ không muốn em nhận ông ta. Mà hình như rằng ông ta... biết rồi. - Thằng bé không ngốc, mẹ không nói tức là mẹ không muốn nhóc nhận ông ta.
Mà lúc nãy khi chạy ngang qua cậu bé Hàn Mặc Ngôn có dừng lại thật, nhưng chỉ khoảng 5 giây rồi phóng lên trực thăng luôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-vi-em-ma-song/2778963/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.