Bên đây Ngọc Quân và Rose đã đắp lá cây để cầm máu và tiêm thuốc chống viêm cho Hàn Mặc Ngôn.
Bọn họ bắt đầu vừa đi nhặt những cành cây khô về để nhóm lửa vừa quan sát xung quanh. Họ cũng như Tư Thuần đều nhìn ra được nơi này dường như là một hòn đảo hoang nên họ cũng không dám đi vào sâu quá.
Họ trở về bên mõm đá nơi Hàn Mặc Ngôn đang nằm trên đó, rồi đỡ anh tới một gốc cây đặt xuống.
- Kì quái, sao Ly gia đi lâu vậy rồi còn chưa về? - Ngọc Quân phủi phủi cát đất trên người mình xuống.
- Không biết. - Rose nhìn xa ngoài biển khơi, đôi mắt thoáng một tia dao động. Sau đó liền cúi mình bắt đầu xếp những cành cây lại để nhóm lửa. - Em ấy sẽ quay về khi đã kiếm được Tuyết Bạch.
Ngọc Quân có vẻ không hiểu lắm nhưng cũng không muốn lắm lời làm gì. Anh cũng ngồi xuống cùng Rose nhóm lửa.
Ngoài trời bây giờ cũng đã sẫm tối.
Tại một căn phòng xa hoa khác ở Thành phố A, Trung Quốc.
- Đã mất tín hiệu rồi sao? - Alex ngồi trên chiếc ghế chủ tịch chân vắt chéo, tay cầm điếu xì gà, đôi mắt hẹp dài thoáng dao động khi nhìn lên màn hình có dấu chấm đỏ đã biến mất.
- Thiếu gia, cậu có điện thoại. - Một tên vệ sĩ cung kính lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Alex làm anh khẽ nhíu mày.
Anh giơ tay đón lấy cái điện thoại từ tay tên vệ sĩ, đôi mắt hẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-vi-em-ma-song/2778943/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.