À, phải rồi hai người các cô cần phải nhớ một số quy tắc ở đây nhé. Có lẽ đến đây rồi cũng sẽ không thể ra ngoài được nữa đâu. - Trong giọng nói của người đàn ông khi nói đến việc không thể ra khỏi đây được thoáng buồn.
- Ừm. - Cô chỉ lạnh nhạt ừm một tiếng bởi cô đang suy nghĩ đến thiết bị định vị bị thấm nước trên chiếc nhẫn của Tiểu Bảo cho cô. Cô dường như chỉ dùng nó đúng một lần là trên biển lúc xảy ra việc đó mà thôi.
- Đây là một hòn đảo chưa bao giờ được tìm thấy trên châu lục. Nó cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, bởi bao bọc nó là các vùng tâm bão nên không có một chiếc thuyền hay máy bay nào dám lui tới... - Ngưng một lát, ông ta lại nói.
- Chúng tôi ở đây đều là những người đi thuyền lệch quỹ đạo lạc vào tám bão mới bị trôi dạt đến đây. Tôi không biết hòn đảo này được tạo ra từ lúc nào nhưng chính nó là điều may mắn nhất mà ông trời đã ban tặng cho những kẻ gặp nạn như chúng ta.
- Trên đảo này có rất nhiều người sinh sống, hơn 30 chục hộ gia đình. Và không có người đứng đầu cai quản, chúng tôi có quy định là coi nhau như người nhà, phân chia công việc công bằng. Đàn ông sẽ đi săn, kiếm ăn, còn phụ nữ chỉ việc ở nhà nấu ăn là được.
- Ừ, mà Ninh An lão là một trong những người sống ở đây lâu nhất đấy. Mọi người đều tôn trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-vi-em-ma-song/2778939/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.