Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng.
2 ngày đã qua.
- Này, em có chắc một phát là ra khỏi đây được không? - Tuyết Nhật Lam nhíu mày nhìn cái kẻ đang bắt đầu chuẩn bị "diễn".
- Chẳng phải đã bàn rồi sao? - Tiểu Bảo nhíu mày nhìn lại.
Nhưng sau đó liền nằm xuống đất, bắt đầu thở hổn hển, la hét, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch, người cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. Tuyết Nhật Lam nhìn chỉ biết xì một hơi rõ dài khinh bỉ. Nhưng sau đó cũng đập cánh cửa phía ngoài giả vờ khóc lóc, la hét thất thanh.
- Này, này. Các người mau mở cửa... Hức, mau mở cửa, Tiểu Bảo nhà tôi sắp chịu không được nữa rồi này.
Cứ nói một chữ cô lại đạp một cái mạnh lên trên cánh cửa, đáng lẽ chỉ cần cô đạp nhẹ một cái là có thể ra nhưng làm như vậy rồi thì sao? Cô cũng không thể đánh lại nhiều người như vậy khi mang theo Tiểu Bảo nữa.
Cô đạp đạp cánh cửa một hồi, người bên ngoài như chịu hết nổi rồi liền mở khóa đẩy cánh cửa ra, lạnh giọng.
- Muốn chết sao, con nhóc này.
Nhưng vừa mở cửa ra liền thấy một khuôn mặt non nớt, xinh đẹp tựa thiên thần của Tuyết Nhật Lam, làm tim hắn ta đánh cái bộp. Nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh, mà giọng nói lại có chút thay đổi, trở nên mềm mại hơn.
- Chuyện gì?
- Tiểu Bảo đột nhiên bị đau bụng, chắc là do lúc trước bị trúng độc spynape tái phát. - Câu nói của Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-vi-em-ma-song/2778932/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.