Vừa bay được một đoạn, phía bên ngoài mặt kính liền bị sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn. Lãnh Thanh mồ hôi đổ đầy đầu, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú ướt đẫm mồ hôi.
Mà bên kia Tư Tử Sâm cũng không khá hơn được là bao. Tiểu Bảo và Tuyết Nhật Lam vẫn nhắm mắt, bình tĩnh dưỡng thần ở phía sau, hoàn toàn không để tâm đến lưỡi hái tử thần đang gần kề ngay cổ.
Cứ thế đi được một đoạn sâu vào trong nữa. Thật không may cho họ, bữa nay tâm bão lại mạnh hơn mọi ngày. Hai chiếc chuyên cơ cứ thế bị kẹp giữa hai vùng tâm bão. Lực hút của cả hai bên dường như không đồng đều, có một bên mạnh hơn một tí. Nếu không nhờ có động cơ thì chuyên cơ của họ đã bị hút về phía bên đó rồi.
Bỗng lúc này chiếc nhẫn trên tay của Tiểu Bảo lại có dấu hiệu liên lạc. Làm tim cậu đánh cái bộp. Xong rồi, mẹ mà biết cậu đi theo nhất định sẽ tức giận. Cậu dè dặt kết nối rồi chạy đến đưa cho Tư Tử Sâm ra hiệu nói chuyện.
- Thuần Thuần? - Tư Tử Sâm biết nhóc con này nhất định là sợ mẹ nên đưa cho mình đây mà, liền liếc nhìn cậu bé ý tứ sâu xa.
- Tiểu Bảo đưa cho anh à? - Giọng nói bên kia hòa hoãn hơn lúc nãy.
- Ừm.
- Nó không đi theo chứ?
Câu hỏi làm cho Tiểu Bảo run lên một cái, vì sợ Tư Tử Sâm đang tập trung lái không nên quấy rầy, chỉ dám ôm chân làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-vi-em-ma-song/2778926/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.