Sau một buổi nằm bất động tại phòng y tế, Lam Nguyệt nghĩ cách chùn khỏi. Cô ưỡn vai, vươn mình mệt mỏi vừa xoa tay. Thật là hết nói nổi mà! Giả bộ xỉu một tí đã bị đưa vào phòng ý tế, hên còn chưa đưa thẳng đến bệnh viện sẽ bị lộ dành tính mất. Điều khác người hơn nữa, cô y tế cứ khăng khăng cho rằng cô sẽ lên cơn nếu gặp tác động là bạn bè. Ai đến thăm cứ bị đá mông về hết. Nhẹ lắc đầu thầm than.
"Tự báo chính mình quá."
Năn nỉ cô y tế hết lời, Lam Nguyệt mới được cho phép về lớp với điều kiện không được cảm xúc quá độ dẫn đến ngất đột ngột. Cô hiện tại cố gắng đi học nghiên cứu sinh giúp cho sự phát triển sự nghiệp trong tương lai. Nhưng ai ngờ gặp cái lớp hợp rơ, nổi máu quậy chút thôi mà. Mong người đại diện của cô không biết chuyện hôm nay.
Tung tăng bước vào lớp lần nữa, vừa vào được ba bước. Ầm một phát. Nào giấy vo viên, giấy xé to xé nhỏ, nào cánh hoa râm bụt tè le hột me cứ ồ ạt bay thẳng đến mặt cô. Một màn chào mừng độc nhất vô nhị của lớp cô. Cô cười cười gật đầu vẫy tay chào bông hậu thì...
"Mọi người xả rác bừa bãi. Tôi đã quay video lại làm bằng chứng."
Cô quay đầu lại nhìn giọng nói tuy lạ mà quen. Ô mai gót giày! Tiểu mỹ thụ của lòng em nhưng cô cũng hoàn hồn lại hét vào mặt y.
"Đệt mợ! Chị đây chả liên quan gì nhá. Mà ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-van-tue/3617251/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.