Nghe tiếng động lớn bên trong, Trần Phong vội vàng chạy vào thì thấy Nhã Thanh nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt. Anh vội chạy lại đỡ cô lên giường, vừa đỡ anh vừa hỏi:
" Em làm sao thế? Sao lại nằm dưới kia? Có lạnh không? Có cần tôi gọi bác sĩ cho không?"
" Không cần, tôi ổn"
Thấy cách cô nói chuyện lạnh nhạt với mình như vậy, Trần Phong thật sự rất đau lòng. Đây là chuyện ngoài ý muốn mà, cả cô và anh đều rất đau khi đứa bé mất đi.
" Xin em...xin em đừng lạnh nhạt nhứ thế với tôi có được không?"
" Anh là gì của tôi mà tôi không được lạnh nhạt với anh?"
Nghe cô hỏi " Anh là gì của tôi", lòng anh đau như cắt. Đúng, anh chẳng là gì của cô cả, Trần Phong chỉ là đang đơn phương cô mà thôi. Nhã Thanh chỉ coi anh như là cái đuôi, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau.
" Tôi...xin lỗi" Trần Phong nhận ra rằng làm như vậy là quá đáng với cô vì giữa cả hai chẳng có một mối quan hệ gì thân thiết mà úc nào anh cũng chỉ bắt cô làm theo ý mình
" Không cần xin lỗi"
" Được"
Cả hai sau đó đều im lặng, không ai nói lời nào vì cả anh và cô đều thấy ngượng ngùng khi phải đối mặt với nhau. Bỗng có tiếng gõ cửa, phá tan bầu không khí ngượng ngùng ấy. Trần Phong đứng dậy, nói:
" Để tôi ra mở cửa"
Rồi anh đi một mạch ra đến cửa, thở dài và mở ra. Cánh cửa vừa bật mở, trước mắt anh là bóng dáng người con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-toi-yeu-em/1747786/chuong-28.html