Một lúc sau, Tô Cẩmlại ngủ, khi tỉnh lại đã là buổi tối. Bóng người Lãnh Mặc Phàm hiện lênngoài cửa sổ, nhìn khói tỏa ra trên đỉnh đầu có thể biết được anh đanghút thuốc. Một người đàn ông gia thế hiển hách, trải qua bao sóng gió,nay đứng ở góc tường sơn vàng hơi bóc tróc, bộ dáng sa sút, đáy mắt TôCẩm chớp sáng, ánh mắt dịu dàng thêm mấy phần.
Dường như cảm giác được có ánh mắt đang nhìn phía sau, Lãnh Mặc Phàm quay đầu, khói thuốcphả trên gương mặt anh, dưới ánh sáng hơi mờ ảo. Gương mặt kia một nửatuấn mỹ, một nửa không nhìn rõ, chỉ có cặp mắt sáng quắc bức người.
“Tỉnh rồi à?” Anh đẩy cửa bước vào, đi đến bên người Tô Cẩm, nâng cằm cô lên rồi hôn.
Tô Cẩm đứng nửa người, động tác hơi cứng ngắc: “Xin lỗi về những lời buổi trưa.”
“Tại tôi quá nóng vội chứng minh bản thân, em nói đúng, tôi là người làm ăn, bản chất thương nhân làm gì cũng nghĩ đến lợi ích đã ngấm vào xươngtủy.” Lãnh Mặc Phàm tự cười giễu, nhìn Tô Cẩm, tâm trạng đã tốt hơnnhiều.
“Nhưng anh là một thương nhân thành đạt.” Tô Cẩm đáp.
Ánh mắt Lãnh Mặc Phàm trở lên sâu thẳm, híp mắt cười nói: “Nói như vậy, sớm muộn tôi cũng chiếm được lòng em?”
Thật ra Tô Cẩm không nghĩ tới phương diện này, chỉ muốn trêu ghẹo anh chútthôi. Cô mím môi cười, không nói tiếng nào, một lúc lâu sau mới hỏi:“Khi nào chúng ra rời khỏi chỗ này?”
“Máy bay riêng của tôi đangđến, đại khái chiều mai sẽ đến nơi, em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-cua-thu-linh-sat-thu/2448352/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.