Lúc Tô Cẩm mở mắt rađã thấy một nóc nhà đơn sơ, ánh nắng chiếu vào. Cô nằm trên một tấm vángiường, bên dưới là chiếc chiếu cũ, trên người đắp quần áo nam, vếtthương trên ngực khẽ đau nhói, được băng bó bằng vải trắng, mà cúc áocủa cô mở gần hết, gần như trần truồng.
“Tỉnh?” Từ phía sau vang lên một giọng nói, Lục Thiểu Đình mang theo đồ ăn bước đến.
“Anh băng vết thương cho tôi?” Giọng nói của Tô Cẩm lộ ra sự bực bội .
Lục Thiểu Đình tất nhiên nghe ra mùi thuốc súng trong câu hỏi của cô, anhbuông tay, lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi, trong tình thế cấp bách, tôikhông tìm được bác sĩ nữ.”
Tô Cẩm cắn đôi môi đỏ mọng, đành bìnhổn lửa giận, ít nhất anh ta đã cứu cô một mạng. Cô vén quần áo trênngười xuống, che ngực ngồi dậy, đồng thời cài lại áo sơ mi: “Tình hìnhbên ngoài thế nào?”
“Đám người Ấn Độ này thuê sát thủ, giờ chúngđang tìm kiếm chúng ta khắp nơi. Chúng ta không thể nán lại đây quá lâu, phải nhanh chóng rời đi.” Lục Thiểu Đình nói một mạch, rồi đưa cho cômột ổ bánh bao. Tô Cẩm nhận lấy, ăn xong, uống nước, vết thương của côkhông đáng ngại, viên đạn này xuyên qua người tên kia mới bắn vào ngườicô, chỉ là bị thương ngoài da.
“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Tô Cẩm ngẩng đầu hỏi.
“Đêm nay phải đi.” Lục Thiểu Đình nâng ánh mắt, giọng chắc nịch.
“Đường đi thì sao?”
“Đi về phía Bắc, chỗ đó là núi tuyết cao chót vót, nếu như tận dụng tốt, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-cua-thu-linh-sat-thu/2448340/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.