Bên trong bãi đỗ xe của một tòa nhà bỏ hoang đã lâu, phát gia một giọng nói tức giận: "Bọ mày là một lũ bỏ đi, mười người mà không giải quyết nổi một ả đàn bà, chẳng những vậy còn tổn thất mất 6 người, tao thật uổng công khi nuôi một dám ăn hại như chúng mày."
"Bưu ca, thật xin lỗi. . . . . ." Đám người kia ai nấy đều run rẩy, thanh âm lộ ra sự khủng hoảng, lo lắng.
"Xin lỗi cái rắm gì, có ăn được không? Mau cút ra ngoài cho tao, nếu không tao chỉ cần một phát súng là giết chết cả đám bọn mày." Nghe thấy vậy, bốn người kia liền nhanh chóng rời khỏi, tránh việc ở lại sẽ mất mạng.
"Bưu ca, không ngờ ả đàn bà kia lại lợi hại như vậy, chúng ta dùng nhiều hỏa lực vậy mà không giết chết ả ta được, còn để cho ả chạy thoát."
"Dù có lợi hại hơn nữa tao cũng muốn giết chết nó." Thạch Bưu hừ lạnh một tiếng, cắn răng nghiến lợi.
"Hiện tại tạm thời chúng ta không thể tìm ra ả, xem ra kế tiếp chúng ta phải nghĩ cách đối phó với lão hồ ly Chu Khánh Thành rồi, chỉ là em đã tra ra được vào ba ngày trước, cả nhà hắn đã trốn sang Mĩ, chắc hắn sợ Bưu ca tìm hắn báo thù."
"Sợ chết ư, hắn có thể tránh cả đời sao?" Thạch Bưu cười lạnh.
"Bưu ca, em đã nghĩ ra biện pháp buộc hắn chở về." Một tên đàn em bước vào phòng, nói.
"Biện pháp gì?" Thạch bưu híp hai con mắt hung ác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-cua-thu-linh-sat-thu/2448282/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.