Giai Kỳ ngồi trong lòng Thần Vĩ khóc một hồi lâu mới ngưng được nhưng vẫn để lại tàn tích như mắt đỏ, mũi đỏ, hai nên má nóng bừng, giọng khan, miệng run run.
Đây là lần thứ hai cô khóc trước mặt anh rồi, Cảm giác thật sự khó chịu, lần trước khi vừa bàn xong công chuyện, anh bước ra khỏi cửa, thấy trời mưa, được hai vệ sĩ bật dù rồi bước lên xe, nhưng anh khựng lại khi thấy một cô gái mặc váy cưới, hướng mặt lên trời, cởi bỏ đôi giày cao gót quăng đi. Rồi đứng đó mà khóc, khóc đau đớn, tuyệt vọng,
Lần đầu tiên trong đời anh muốn chạy đến bên cạnh cô và xin cô đừng khóc nữa. Chưa bao giờ anh muốn bảo vệ một người đến như vậy. Phải đau khổ đến như nào mới khóc điên cuồng như thế?
"Vĩ..áo anh ướt rồi."
Giọng nói của Giai Kỳ làm anh rời khỏi suy nghĩ, anh nhìn cô vẫn còn đang mếu máo nhưng ráng ngượng để không khóc tiếp.
"Em ổn không?" Thần Vĩ rút tờ khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Anh hầu như không quan tâm lời cô nói rằng áo anh có bị sao hay không.
Giai Kỳ lặng lẽ gật đầu, vẫn chưa thể đối diện được với anh, chỉ biết cúi đầu.
Thời gian trôi qua rất chậm, tư thế cô đang ngồi trên đùi anh cũng đã lâu rồi nhưng cô không có ý định xuống, anh cũng không có ý định thả cô ra.
Giai Kỳ rất thích cảm giác được anh ôm, nói ra thì hơi xấu hổ nhưng được trong vòng tay anh quả thật rất dễ chịu, cánh tay rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-cua-than-tong/1753137/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.