Chương trước
Chương sau
Trước khi chú Lâm tới, Tần Thi Nghi không dám thiếu cảnh giác.
Đúng là sợ điều gì thì gặp ngay điều đó, rõ ràng cô và Thịnh Hạo Vũ chưa từng đơn độc tiếp xúc, thế nào lại nhấc lên quan hệ? Nói thật, Tần Thi Nghi cảm thấy nếu muốn ồn ào tai tiếng, thì thà ồn ào cùng Thịnh tổng còn tốt hơn với phó Thịnh tổng!
Quan hệ giữa phó Thịnh tổng và nguyên chủ vốn đã xấu hổ, người thiếu chút nữa kết hôn với nguyên chủ là phó Thịnh tổng. Cô rất sợ màn kịch này một khi ồn ào thì không có biện pháp kết thúc, cố tình cô còn chưa biết đầu đuôi câu chuyện đến tột cùng là như thế nào.
Đúng rồi, hình như Thịnh phu nhân nhắc tới trên mạng?
Tần Thi Nghi bỗng nhiên ngồi thẳng người, khiến Thịnh Dục Kiệt đang tựa vào người cô mơ màng sắp ngủ giật mình, Tần Thi Nghi vội vỗ nhẹ, trấn an cậu nhóc nói: "Không có chuyện gì, bảo bối ngủ đi."
"Vâng." Cậu nhóc mơ mơ màng màng lên tiếng, còn không tự giác cọ mặt vào người Tần Thi Nghi.
May mắn phòng nghỉ của trung tâm phục vụ du khách mở điều hòa khá mát, hai mẹ con dính cạnh nhau cũng không cảm thấy nóng. Tần Thi Nghi vừa nghĩ vừa vuốt ve cái ót khô mát của Thịnh Dục Kiệt, cảm giác được cơ thể cậu nhóc thả lỏng, hô hấp đều đặn, lúc này cô mới nhẹ nhàng tay chân móc di động ra.
Ban nãy thời điểm nhận điện thoại, bởi vì Tần Thi Nghi muốn bế Thịnh Dục Kiệt đi đường, nên di động là do Thịnh Dục Kiệt giúp cô lấy, nhận điện thoại xong tất nhiên cũng là Thịnh Dục Kiệt giúp cô cất vào ba lô. Tần Thi Nghi không hề biết trên màn hình xuất hiện nhiều biểu tượng Weibo đánh dấu thông báo chưa đọc như vậy, lúc mở di động ra thấy một màn này, lòng Tần Thi Nghi muốn nhảy dựng, tạm coi như hiểu rõ. Xem ra tin tức chính là từ trên Weibo ồn ào lên.
Tần Thi Nghi click mở Weibo, lại bị hoảng sợ, trên biểu tượng hiển số thông báo chưa đọc vượt qua hai chữ số, thống nhất biểu thị 99+. Tần Thi Nghi biết Thịnh phu nhân khẩn trương như vậy khẳng định sự tình không nhỏ, nhưng nhìn thấy thông báo những mấy vạn tag, mấy ngàn tin nhắn, cùng với hơn vạn bình luận. Người từ nhỏ đến lớn không có tiếng tăm gì như Tần Thi Nghi không nén được căng thẳng.
Đây đúng thật là nổi tiếng nhịp điệu (*) đó!
Lúc này Thịnh Hạo Vụ đã xoá bài viết tạo thành oanh động trên Weibo, chẳng qua cư dân mạng linh hoạt cắt đứt ý đồ. Tần Thi Nghi cũng là từ tin nhắn cư dân mạng gửi cho cô đọc được nguyên văn. Đối với câu "Bảo bối" kia Tần Thi Nghi thật sự có chút nghiến răng nghiến lợi, khó trách bị hiểu nhầm. Con mẹ nó nếu ngứa tay không nhịn được muốn chia sẻ Weibo, thì lúc chia sẻ không biết nói rõ ràng sao! Tần Thi Nghi không kìm được muốn bùng nổ chửi tục.
Thực tế Thịnh Hạo Vũ cũng rất oan ức, nay chính là cuối tuần, vất vả lắm mới thoát thân khỏi công việc bận rộn. Đêm qua không cẩn thận chơi high quá, chuẩn bị ôm bạn gái người mẫu mới ngủ thoả thích một ngày, kết quả bị trợ lý anh trai hắn phái tới đào từ trên giường dậy.
Quả thực là phát rồ!
Từ lúc bị trợ lý Ngô đào từ trên giường dậy, đến hết đường về biệt thự Thịnh gia, Thịnh Hạo Vũ vô số lần hối hận ngày trước mình miệng tiện, đem mật mã cửa nhà nói cho anh trai. Nếu miệng không tiện, hiện tại hắn nhiều lắm là gối đầu nghe chuông cửa ngủ, vẫn có thể tiếp tục an giấc!
Chờ khi Thịnh Hạo Vũ về đến nhà, nhìn thấy anh trai hắn đưa máy tính qua, trên màn hình hiện bằng chứng hắn phạm tội khi mơ mơ màng màng, Thịnh Hạo Vũ nháy mắt bị dọa tỉnh ngủ: "Anh nghe em giải thích, lúc đấy em ngủ mơ mơ màng màng còn tưởng rằng mình dùng di động của Anny mới tiện tay chia sẻ. Em không biết sẽ gây ồn ào lớn như vậy đâu!"
"Anny? Tuần trước không phải là Emily sao?"
Khoé miệng Thịnh Hạo Vũ co giật, thêm một lần nữa oán hận ông trời bất công, đều là anh em giống nhau, anh trai đến tên người tiền nhiệm của hắn cũng có thể gọi, độ chính xác cực cao, không hề nhầm, so với bạn trai chính quy là hắn còn rõ ràng hơn.
Nhưng mặc kệ nội tâm Thịnh Hạo Vũ xấu hổ như thế nào, trưởng huynh như ba, vấn đề anh cả hỏi vẫn phải trả lời, Thịnh Hạo Vũ chỉ có thể uyển chuyển đáp: "Anh, Emily đã là quá khứ."
Thịnh Hạo Nhiên vừa mới liếc qua, phó Thịnh tổng ở bên ngoài phong lưu phóng khoáng, nhân mô cẩu dạng (**),liền không nhịn được ưỡn thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, rất giống học sinh cá biệt bị giáo viên chủ nhiệm giáo huấn.
Đây là sự tình không cách nào thay đổi, nửa đời trước của phó Thịnh tổng: Ba hắn dốc lòng vào công việc, có thằng ba con trai muốn quản cũng chẳng quản hết được, mẹ hắn thì dễ đối phó, mỗi lần chỉ cần hắn miệng ngọt cẩn thận lấy lòng, mẹ hắn đều không nỡ nói nặng hắn. Vì không để em trai biến thành phế tài (bất tài vô dụng) nhị thế tổ, Thịnh tổng từ thời học sinh đã có phong phạm tổng tài bá đạo, nghĩa vô phản cố (***) nổi lên gánh vác trọng trách giáo dục em trai. Đại khái từ nhỏ đã bị giáo huấn nhiều, tâm lý tạo thành bóng ma, phó Thịnh tổng ở bên ngoài phong cảnh vô hạn (vô cùng nở mày nở mặt),khí phách không hề kém anh trai, nhưng cứ vừa đứng trước mặt anh trai liền chột dạ, không khống chế được biến thành học sinh nhỏ nhận giáo huấn.
Chỉ không ngờ ánh mắt Thịnh Hạo Nhiên căn bản không dừng lại trên người Thịnh Hạo Vũ, mà trực tiếp luyển dời lên người trợ lý Ngô đứng bên cạnh.
Trợ lý Ngô ngầm hiểu, lập tức giải thích: "Phó Thịnh tổng cuối tuần trước chia tay với Emily, kết gian mười sáu ngày. Đêm hôm chia tay quen người mẫu tạp chí Anny, hơn nữa... Mang về nhà."
Thịnh Hạo Nhiên chau mày, Thịnh Hạo Vũ lập tức không nén được kinh hồn táng đảm, đang nghĩ ngợi nên dũng cảm thừa nhận sai lầm, tranh thủ xin xử lý nhẹ, hay vẫn như cũ thực hiện phương châm bị đánh không đánh lại, bị mắng không cãi lại. Thịnh Hạo Nhiên bỗng không hề báo trước mở miêng nói: "Xoá bài, đăng thanh minh lần nữa."
Thịnh Hạo Vũ hơi sửng sốt: "Cái gì?"
Thịnh Hạo Nhiên mặt không biểu tình nhìn hắn.
Trợ lý Ngô đứng bên cạnh thiếu chút nữa không nhịn được cười, lại sợ thật sự cười ra tiếng, về sau sẽ bị phó Thịnh tổng làm khó dễ, chỉ có thể cúi đầu chịu đựng. Nhắc nhở Thịnh Hạo Vũ bên cạnh: "Phó Thịnh tổng, bên truyền thông Thịnh tổng đã bảo tôi chào hỏi, bọn họ không dám viết loạn, phó Thịnh tổng ở đây chỉ cần xoá bài là được rồi."
Lúc này Thịnh Hạo Vũ mới phản ứng lại, đặt mông ngồi xuống sô pha, móc di động ra, xóa bài Weibo trước rồi lộp độp gõ trạng thái mới, một bên gõ chữ một bên niệm: "Thật ngượng ngùng làm mọi người thất vọng rồi. Người mọi người gọi là người nhà kỳ thật là thân thích bên nhà ngoại, dựa theo bối phận anh bạn nhỏ xem như cháu trai tôi! Vị này mới là bảo bối trong lòng mẹ tôi, mọi người xem náo nhiệt không quan trọng, thật sự doạ sợ anh bạn nhỏ rồi, liên luỵ tôi về nhà bị phạt quỳ bàn phím nữa! Chịu không nổi!"
Gõ chữ xong, Thịnh Hạo Vũ không vội đăng ngay mà ngẩng đầu trưng cầu mệnh lệnh của Boss trước: "Có thể sao?"
Thịnh Hạo Nhiên gật đầu, Thịnh Hạo Vũ liền đăng Weibo mới, cơ thể cứng đờ vừa định thả lỏng, lại nghe anh trai hắn nói: "Tiểu Kiệt hôm nay ra ngoài chơi, bị chụp không ít ảnh, để công ty của em xử lý một chút, nên xóa đều xoá."
Thịnh Hạo Nhiên ám chỉ chính là công ty điện ảnh tính chất vé chơi kia của Thịnh Hạo Vũ, xử lý sự tình này đó trên mạng người chuyên nghiệp vẫn có biện pháp hơn.
Thịnh Hạo Vũ cũng không phải lần đầu tiên áp tin tức, gật đầu nói: "Ảnh bọn họ phát tán trên mạng em có thể gọi người liên hệ xoá bỏ, chỉ là bọn họ có lén tự mình để dành không, em không dám bảo đảm."
Thịnh Hạo Nhiên nhíu mày, nhưng không miễn cưỡng: "Trước cứ đem sự tình áp xuống rồi lại nói, ngày mai Tiểu Kiệt sẽ sang chỗ Hạo Hàm, qua một khoảng thời gian mới trở về, khi đó chắc hẳn không ai nhớ rõ việc này."
"Cho nên không có việc gì đi?" Thịnh Hạo Vũ đường hoàng đứng lên, chuẩn bị rời khỏi: "Em đến công ty một chuyến bảo bọn họ khống chế phương hướng dư luận."
"Ngồi xuống." Thịnh Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: "Không phải đại sự gì, trực tiếp gọi điện thoại thông báo là được."
Thịnh Hạo Vũ vừa định nói gì, Thịnh Hạo Nhiên lại nói: "Chờ chút nữa Tiểu Kiệt và Thi Nghi trở lại, em chọc cho mẹ con họ phiền toái lớn như vậy, ở lại gặp mặt xin lỗi rồi đi."
Trợ lý Ngô biết Boss nhà mình không chỉ an bài người đi đón đương sự, ngay cả Chủ tịch Thịnh và Thịnh phu nhân cũng thông báo đúng chỗ sự tình liên quan đến Tiểu thiếu gia, giờ cứ tính Boss buông tha cho phó Thịnh tổng, Chủ tịch Thịnh đoán chừng sẽ không bỏ qua cho hắn. Tự cầu nhiều phúc đi phó Thịnh tổng. Trợ lý Ngô xoa bụng có chút đói, thành tâm thực lòng vì Thịnh Hạo Vũ thắp nến, nếu không phải phó Thịnh tổng gây chuyện, hắn đã chẳng cần đói bụng đến bây giờ.
Vì thế trong quá trình Thịnh Hạo Vũ thiệt tình thực lòng chờ Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt trở về, hắn đã chờ được ba mẹ nổi giận đùng đùng trở lại. Mà ba hắn cũng một lần nữa dùng hành động chứng minh sự thật hắn quả nhiên là nhặt được.
***
Tần Thi Nghi cũng thấy được thanh minh của Thịnh Hạo Vũ, thanh minh vừa đăng, ngay sau đó hướng gió trên mạng liền thay đổi, đề tài đều quay xung quanh địa vị gia đình phó Thịnh tổng, không ai quan tâm tới thân phận của cô và Thịnh Dục Kiệt nữa.
Nhìn đến đây, Tần Thi Nghi không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm Thịnh Hạo Vũ thật có lực ảnh hưởng, ngắn ngủn vài phút, chia sẻ đã quá ngàn, dễ như trở bàn tay đem đề tài hấp dẫn lên người mình, lực ảnh hưởng quả thực có thể so với minh tinh.
Tần Thi Nghi lại không biết, kỳ thật đây là hiệu quả phòng quan hệ xã hội công ty điện ảnh của Thịnh Hạo Vũ hạ cờ.
Đương nhiên cứ tính là biết, Tần Thi Nghi cũng sẽ không quá quan tâm, cô đúng lúc dựa vào cơ hội lần này, đem ảnh tự chụp và video ngắn nguyên chủ đăng, xoá bỏ hết tất cả.
Mới vừa xoá bài xong, Tần Thi Nghi nghe thấy có người gọi tên cô, ngẩng đầu liền nhìn thấy chú Lâm mang theo mấy vệ sĩ đi về phía mình. Tần Thi Nghi không nhịn được co rút khoé miệng, đây chính là vệ sĩ sống sờ sờ đó, trước kia cô chỉ thấy trên TV, về sau chẳng qua biến thành thỉnh thoảng nhìn thấy mấy bóng dáng đi theo Thịnh phu nhân. Mặc kệ như thế nào, Tần Thi Nghi vẫn luôn là người đứng xem, sắp hưởng thụ cảm giác vệ sĩ vây quanh một phen, cô giờ phút này chỉ có một tâm tình - hồi hộp.
Xem người khác mang vệ sĩ thì không cảm thấy gì, đến lượt mình, dáng vẻ giống như thật khoa trương, cảm giác ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô.
Trên thực tế đúng là như thế.
Nhóm vệ sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh, chú Lâm thì tập mãi thành thói quen, chỉ có Tần Thi Nghi cảm nhận được loại cảm giác không được tự nhiên từ đầu đến chân này, không nghĩ ngồi chờ chết, trước khi đoàn người đến trước mặt mình, cô bế Thịnh Dục Kiệt đứng lên.
Chú Lâm thấy thế, vội vàng bước nhanh tiến lên: "Tam thuếu phu nhân." Nói, liền duỗi tay phải giúp Tần Thi Nghi bế con trai.
Tần Thi Nghi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cháu bế được, chú Lâm dẫn đường đi."
Chú Lâm thấy Tiểu thiếu gia nhà mình an ổn ngủ trong ngực Tam thiếu phu nhân, cũng không tiện miễn cưỡng, lo lắng nhìn thoáng qua Thịnh Dục Kiệt, mới thấp giọng dặn dò: "Còn cách một đoạn, nếu Tam thiếu phu nhân mệt nhất định phải nói nhé."
"Vâng." Tần Thi Nghi nhìn ra chú Lâm quan tâm, cười nói: "Hôm nay rất an toàn, chỉ là buổi sáng Tiểu Kiệt chơi nên hơi mệt mỏi, ban nãy ở công viên giải trí thì chưa cảm thấy, ngồi xuống nghỉ ngơi liền mệt rã rời."
Lúc này chú Lâm mới cười gật đầu: "Thì ra là như thế."
Tần Thi Nghi và chú Lâm nói chuyện, bất tri bất giác đã ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người rời khỏi phòng nghỉ. Cho rằng sự tình đã hoàn toàn được giải quyết, Tần Thi Nghi vô cùng yên tâm, kết quả sau khi cô rảo bước tiến vào cửa lớn biệt thự Thịnh gia, mới biết mình yên tâm quá sớm.
Cầu thần bái phật mới tránh gặp mấy Boss, lúc này tất cả đều tụ tập một chỗ, xem tư thế, dáng vẻ chính là đang đợi cô. Tần Thi Nghi quả thực khóc không ra nước mắt, muốn lui về sau đã không còn kịp rồi.
May mà thời điểm ở trên xe Thịnh Dục Kiệt đã tỉnh, cậu nhóc tung tăng nhảy nhót, giúp Tần Thi Nghi giảm bớt phân nửa sự chú ý của mọi người.
Thịnh phu nhân đại khái cũng biết Tần Thi Nghi và đám người Chủ tịch Thịnh ít tiếp xúc, trong lòng hồi hộp, vừa thấy hai mẹ con tiến vào, liền gọi trước: "Thi Nghi, Tiểu Kiệt, lại đây ngồi, đã ăn cơm chưa?"
Tần Thi Nghi dẫn Thịnh Dục Kiệt chào hỏi mọi người trước, chờ cậu nhóc nhất nhất chào xong, mới nắm Thịnh Dục Kiệt đến bên cạnh Thịnh phu nhân ngồi xuống, một bên gật đầu xem như trả lời Thịnh phu nhân, một bên nói với Thịnh Dục Kiệt: "Con nói cho ông nội, bà nội, bác cả, bác hai, giữa trưa chúng ta ăn cái gì ngon."
Thịnh Dục Kiệt mới vừa tỉnh ngủ không lâu, trên khuôn mặt trắng nõn còn mang theo đỏ ửng, bắt đầu đếm đầu ngón tay số món hôm nay ăn, bộ dạng nhỏ đáng yêu, làm Thịnh phu nhân không nhịn được bế qua hôn.
Tần Thi Nghi vừa định thả lỏng một hơi, nào biết lực chú ý của Boss Chủ tịch Thịnh không có hoàn toàn bị cháu trai hấp dẫn, nhìn thẳng Tần Thi Nghi nói: "Nghe mẹ con nói, là con phát hiện điểm không thích hợp trước, đi phỏng nghỉ tránh, phản ứng không tệ lắm."
Nghe thấy Boss khen mình, Tần Thi Nghi nhịn xuống tâm tình nhảy nhót, khiêm tốn nói: "Ba đừng nói như vậy, con cũng đại kinh tiểu quái, chỉ là mang theo Tiểu Kiệt, nên không dám không cẩn thận."
Thịnh Đổng gật đầu, giọng điệu càng ôn hoà hơn trước: "Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ người mẹ."
Tần Thi Nghi xem thái độ này của Boss, không khỏi nghĩ lại mà sợ, tuy rằng trước kia Boss không thể hiện ra ngoài, nhưng thái độ đối với nguyên chủ hẳn là rất bất mãn, cũng không biết phần bất mãn này, còn có thể ẩn nhẫn tới khi nào mới phát tiết ra ngoài. Xem ra cô phải làm tốt mẹ bánh bao nhỏ, sau này không đơn giản chỉ thể hiện trước mặt Thịnh phu nhân, mà phải khiến Boss vừa lòng với cô. Không nói phần vừa lòng nhiều bao nhiêu, ít nhất đừng làm cho Boss sinh ra ý niệm đổi mẹ cho cháu trai.
Cân nhắc như vậy, Tần Thi Nghi càng đánh lên mười hai phần cẩn thận, đang nghĩ ngợi nên trả lời Boss như thế nào, Thịnh Hạo Vũ đã hướng cô nói: "Ngại quá Thi Nghi, tôi hôm nay chưa tỉnh ngủ, lấy nhầm di động cũng không biết, làm cô khó xử."
Cứ tính ban đầu Tần Thi Nghi có điểm tức giận, hiện tại người trong Thịnh gia coi trọng như vậy, giải quyết tất cả mọi việc nhanh chóng công bằng, cô tức giận cũng không ổn. Huống chi cô thừa nhận, Thịnh Hạo Vũ xuất phát từ ý tốt, thời điểm mơ mơ màng màng, nhìn thấy ảnh chụp cháu trai muốn chia sẻ cũng vì hắn thích cậu nhóc. Nếu không để bụng với cậu nhóc mới chẳng cần thiết chia sẻ như vậy.
Nghi như thế, Tần Thi Nghi cười trừ nói: "Anh hai không cố ý, lại nói chúng em cũng không gặp phải chuyện gì."
Chủ tịch Thịnh lại lên tiếng không hề báo trước: "Lần này thời cơ không thích hợp, cho nên chưa thể công khai con và Tiểu Kiệt. Ba nói với lão tam, cho nó cơ hội lần này, nếu bản thân trộn lẫn không ra dạng gì, nhân lúc còn sớm lăn trở về chăm sóc con trai!"
Tần Thi Nghi nghe được khóe miệng run rẩy, nghĩ thầm chỉ Boss mới có thể nói ra lời khí phách như vậy, ông xã trên danh nghĩa nói thế nào cũng là người thứ nhất, lần này chỉ cần có thể cầm cúp trở về, đó chính tạo ra lịch sử. Kết quả đến trong miệng Boss, liền thành bản thân trộn lẫn không ra dạng gì.
Đương nhiên Tần Thi Nghi biết, lời nói này của Chủ tịch Thịnh cũng vì trấn an cô.
Thực tế Tần Thi Nghi cầu mà không được, hôm nay tạm thời khách mời là một danh nhân, đã làm cô kinh hồn táng đảm, về sau nếu công khai thân phận, cô sẽ không còn tự do, nhiều dồn ép đau khổ đó.
Tần Thi Nghi lập tức tỏ thái độ nói: "Ba, Hạo Hàm cũng không dễ dàng, con vẫn luôn hiểu, chưa từng trách anh ấy. Ba đừng tạo cho anh ấy áp lực quá lớn. Đường phải đi từng bước, năm nay không được, còn có sang năm, năm sau. Hạo Hàm còn trẻ, bắt anh ấy từ bỏ thật sự rất đáng tiếc."
Lời nói này của Tần Thi Nghi tuyệt đối là thiệt tình thực lòng, phát ra từ tim phổi, ánh mắt hơn người của Chủ tịch Thịnh tự nhiên nhìn ra được, nội tâm xoay chuyển cũng vừa lòng. Ông vẫn luôn không chú ý cô con dâu này thế nào, hôm nay lần đầu tiên nhìn thẳng vào cô, thoạt nhìn không tệ lắm.
Boss có vẻ càng thêm bình dị gần gũi, lại khẳng định với Tần Thi Nghi một phen.
Bên này đang nói chuyện, bên kia Thịnh Dục Kiệt không biết khi nào đã từ tay Thịnh phu nhân chuyển đến trên đùi Thịnh Hạo Nhiên bên cạnh, dư quang khoé mắt Tần Thi Nghi vẫn luôn chú ý nơi đó, lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh tổng tài bá đạo dỗ trẻ con, vẫn là có chút hoảng hốt.
Thịnh Hạo Nhiên bế cháu trai ngồi trên đùi, nâng máy ảnh hỏi: "Ảnh chụp khi đi công viên giải trí?"
Cậu nhóc gật đầu, giọng nói không dấu được đắc ý: "Tất cả đều là mẹ chụp cho cháu."
"Bác nhìn xem." Thịnh Hạo Nhiên cúi đầu mở máy ảnh, Thịnh Dục Kiệt thò đầu lại gần, nói cho hắn biết bức ảnh này chụp ở nơi nào, bức ảnh kia chụp ở nơi nào.
Một lớn một nhỏ nói chuyện náo nhiệt, cái này không chỉ Tần Thi Nghi chú ý, mà Chủ tịch Thịnh và Thịnh phu nhân đều nhịn không được ngồi qua: "Cho chúng ta xem nữa, đây là lần đầu tiên Tiểu Kiệt đi công viên giải trí chụp ảnh đó."
(*)???... nhịp điệu (???...的节奏): Một thuật ngữ mạng không có ý nghĩa cụ thể, thường được sử dụng khi muốn diễn đạt tình huống khiến bạn điên cuồng, phát điên (mệt mỏi). (Baidu)
(**) Nhân mô cẩu dạng: Mô tả một người có phong cách, hình ảnh bên ngoài đàng hoàng, nghiêm túc thực tế đều là giả vờ (bao gồm ý châm biếm và hài hước). (Từ điển Trung Quốc hiện đại)
Danh tính là con người, nhưng cách mô tả giống như một con chó. Được sử dụng để chế giễu. Ở phương ngữ Bắc Kinh, nó có thể mang ý mặc quần áo có chủ ý và trông rất trang trọng khác bình thường. (Baidu)
(***) Nghĩa vô phản cố (Không có gì để quay lại): Từ quan điểm đạo đức, chỉ sự can đảm đi về phía trước, không hề ngần ngại xem xét. Làm việc nghĩa không được chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước. (Baidu)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.