Tần Thi Nghi hoàn toàn sợ ngây người: "Bay sang Mỹ? Ai nói cháu muốn bay sang Mỹ?" Tại sao chính cô không biết? Hiện tại Tần Thi Nghi chưa liên tưởng gì đến ông xã miễn phí, cô đơn thuần chỉ vì trước nay chưa ra nước ngoài nên đối với việc này vừa kinh ngạc lại vừa thấp thỏm. Không ngờ biểu hiện của thím Lưu so với Tần Thi Nghi còn kinh ngạc hơn: "Gì cơ? Chẳng lẽ tối qua lúc phu nhân gọi điện thoại cho cháu, chưa nhắc đến việc này sao?" Đầu Tần Thi Nghi quả thực đầy mờ mịt, trong lòng cô có dự cảm không tốt, chung quy cô cứ cảm giác hình như mình bị mẹ chồng miễn phí bán đi. Quả nhiên, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh những năm gần đây. Bỗng Tần Thi Nghi nghe thấy thím Lưu cười híp mắt nói: "Đại khái phu nhân đã quên mất. Hôm qua Tam thiếu gia gọi điện thoại cho phu nhân nói muốn cháu qua Mỹ ở một thời gian. Thứ nhất là để cháu giải sầu, miễn cho mỗi ngày ở nhà buồn chán nghĩ đến chuyện không tốt. Thứ hai là cậu Ngô phải về nước xử lý chút sự tình, ít nhất phải rời khỏi một tháng. Cháu cũng biết Tam thiếu gia không thích ở bên cạnh người xa lạ, cháu qua đó còn có thể chăm sóc Tam thiếu gia một thời gian." Trong lòng Tần Thi Nghi điên cuồng lắc đầu, cô không biết đâu, chẳng phải chức Thiếu phu nhân này chỉ là danh hiệu thôi sao, rõ ràng không khác gì người xa lạ mà? Nhưng nhìn biểu tình đương nhiên của thím Lưu dù chưa hỏi ý kiến của cô, thì cô biết chắc mẹ chồng miễn phí và ông xã miễn phí đã quyết định, không cần thông qua sự đồng ý của cô. Đã kết hôn quả nhiên không phải chuyện gì tốt, tự do cũng mất, đáy lòng Tần Thi Nghi thở dài thật sâu, thái độ cường ngạnh của Thịnh gia chứng minh tất cả, cô cao gả không có quyền lên tiếng, cho nên việc này cô không thể trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể tìm lý do khác, đường cong cứu quốc. Tần Thi Nghi vừa nghĩ ngợi, vừa thất thần sờ đầu Thịnh Dục Kiệt, phát hiện tóc cậu nhóc đã khô. Tần Thi Nghi đang chuẩn bị cất máy sấy, bỗng nhiên trước mắt cô sáng ngời, khom lưng bế Thịnh Dục Kiệt lên, nói với thím Lưu đứng bên cạnh: "Thím Lưu, cháu mang Tiểu Kiệt vào nhà vệ sinh sửa sang lại đầu tóc một chút, thím cứ lên xe trước chờ chúng ta đi." Bởi vì ban nãy Tần Thi Nghi không trực tiếp cự tuyệt, nên thím Lưu cũng không nghĩ cô đánh chủ ý khác. Nhìn Tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ôm cổ Tam thiếu phu nhân, trong lòng bà ấy lại một lần nữa cảm khái quả nhiên là mẹ con ruột thịt. Tiểu thiếu gia lạnh nhạt trước giờ chưa từng dính ai nhiều như vây. Thím Lưu thức thời, không quấy rầy hai mẹ con ở chung, gật đầu đáp: "Vậy thím ở bên ngoài chờ hai người." Tần Thi Nghi ôm Thịnh Dục Kiệt vào nhà vệ sinh, sợ thím Lưu ở bên ngoài nghe thấy tiếng nói, liền đóng cửa nhà vệ sinh lại. Xong đâu đấy, cô mới thần bí cười hì hì ngồi xổm xuống trước mặt con trai, nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc, dùng giọng điệu thương lượng, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, giờ mẹ có chuyện muốn con phối hợp." Thịnh Dục Kiệt nháy mắt, nhìn cô ngoan ngoãn gật đầu. "Tuy rằng ba con một mình ở nước ngoài rất cô đơn, nhưng mà bảo bối khó khăn lắm mới được nghỉ hè, mẹ muốn ở nhà với con, chờ khai giảng, bảo bối sẽ không có nhiều thời gian ở cùng mẹ. Cho nên, lát nữa khi về nhà, mẹ và bà nội sẽ thương lương việc này, đến lúc đó con làm nũng với bà nội nói luyến tiếc mẹ rời đi có được không?" Mắt Thịnh Dục Kiệt lóe lóe, cũng không lập tức tỏ thái độ. Tần Thi Nghi nghĩ đến ông xã miễn phí là ba ruột của cậu nhóc. Hiện tại có khả năng là cậu nhóc lo cho ba, nên vội vàng nói thêm: "Bảo bối không cần lo lắng cho ba. Ba con là người trưởng thành rồi, sẽ biết tự chăm sóc bản thân. Hơn nữa nhà mình có rất nhiều dì, đến lúc đó liền gửi vài người qua chăm sóc ba con." Thịnh Dục Kiệt vẫn cứ chuyên chú nhìn chằm chằm Tần Thi Nghi, biểu tình nghiêm túc. Tần Thi Nghi thiếu chút nữa cho rằng con trai mình từ nhỏ ánh mắt đã cao thâm khó đoán, không tránh khỏi chột dạ, anh bạn nhỏ sẽ không nhìn ra dụng ý của cô chứ? Xong rồi nên làm thế nào đây... Chính tại thời điểm cô thấp thỏm, Thịnh Dục Kiệt rốt cuộc nói chuyện, chỉ đáp một chữ ngắn gọn có lực "Được!", Tần Thi Nghi vui mừng lại yên tâm, dùng sức ở trên mặt cậu nhóc hôn một cái, mới đứng dậy giúp cậu nhóc sửa sang đầu tóc, dắt tay cậu nhóc rời khỏi phòng bệnh. Bởi vì chút chậm trễ này, lúc về đến Thịnh gia đã hơn chín giờ, cha con Thịnh Hạo Nhiên sớm rời đi, chỉ còn Thịnh phu nhân ngồi ở sô pha nhón chân mong chờ. Rốt cuộc nhìn thấy cháu trai bảo bối, Thịnh phu nhân vội vàng đứng dậy, "Các con đã trở lại? Tiểu Kiệt, tới chỗ bà nội nào, một ngày chưa gặp cháu, bà nội nhớ muốn chết!" Thịnh phu nhân ôm cậu nhóc tinh tế đánh giá, thấy khuôn mặt trẻ con của cháu trai vẫn trắng trắng mềm mềm, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt sáng trong, thoạt nhìn không tệ lắm, lúc này mới yên tâm. Một bên nắm tay cháu trai bảo bối, một bên nói với Tần Thi Nghi: "Chắc con đói bụng rồi? Đi ăn cơm trước thôi, đã sớm chuẩn bị xong." Tần Thi Nghi đang không dấu vết đánh giá này toà biệt thự hoa lệ, nghe thấy Thịnh phu nhân nói, vội vàng thu hồi tầm mắt, cười đáp: "Con vẫn ổn, con xin lỗi vì làm mẹ đợi lâu, mẹ đừng để mình bị đói bụng." Kể từ khi gặp cháu trai bảo bối Thịnh phu nhân vẫn luôn cười không khép được miệng, vui sướng nói: "Không đói, không đói, không nhìn thấy Tiểu Kiệt sao mẹ nuốt trôi cơm được?" Tần Thi Nghi nhìn bánh bao nhỏ biểu tình bình tĩnh, trong lòng nghĩ tuy rằng mẹ chồng miễn phí nói hơi khoa trương, nhưng nghe lời này vẫn rất đắc ý, con trai cô mị lực thật lớn! Bởi vì không biết quy củ Thịnh gia, nên thời điểm ăn bữa sáng Tần Thi Nghi không dám tùy tiện mở miệng. Nhưng thật ra Thịnh phu nhân mải chăm sóc cháu trai bảo bối mới rời đi một ngày mà đối với Thịnh phu nhân dường như một năm, bà liên tục gắp đồ ăn cho cậu nhóc, sợ cậu nhóc một ngày không về nhà liền thấy mới lạ. Cũng may bởi vì tất cả lực chú ý của Thịnh phu nhân đều đặt trên người Thịnh Dục Kiệt, nên Tân Thi Nghi nhẹ nhàng thở ra. Lúc mới ngồi vào bàn cô khẩn trương đến mức sống lưng đều cứng còng, cả người căng chặt như sắp lên chiến trường - kỳ thực không tệ, nói thế nào Thịnh phu nhân cũng là người tiếp xúc với nguyên chủ nhiều nhất trong Thịnh gia, tất nhiên cũng là người hiểu nguyên chủ nhất. Chỉ cần có thể biểu diễn hoàn mỹ sự thân thiết của nguyên chủ với bà, về sau chắc chắn sẽ không bị bất cứ ai hoài nghi. Con trai giúp cô phân tán lực chú ý của Thịnh phu nhân, Tần Thi Nghi thả lỏng, an tâm ăn bữa sáng hào môn phong phú mà mỹ vị. Thịnh phu nhân yêu hoa, nên Thịnh gia xây một hoa viên rộng hơn trăm mét vuông, mời vài người làm vườn chuyên phụ trách chăm sóc. Giữa mùa hè hoa nở rộ lãng mạn lại rực rỡ. Tần Thi Nghi nhìn biển hoa đua sắc, không kịp phân biệt. Đi một lúc lâu, Tần Thi Nghi mới nhớ tới chính sự, trong lòng đang cân nhắc nên mở miệng thế nào thì tương đối tốt. Bỗng thấy Thịnh phu nhân quay đầu lại nói với cô: "Đúng rồi Thi Nghi, sắp tới chỗ Hạo Hàm bận rộn, mẹ muốn con qua đó chăm sóc nó một thời gian, thuận tiện giải sầu. Định thứ hai bay, thế nào?" Lời Thịnh phu nhân tuy rằng dễ nghe, nhưng chưa từng cho Tần Thi Nghi cơ hội từ chối. Mặt ngoài là dò hỏi cô khi nào đi, nhưng Tần Thi Nghi đã từ chỗ thím Lưu biết được Thịnh phu nhân tính toán thứ hai để cô bay qua, nên đây không phải câu nghi vấn. Rốt cuộc là phu nhân hào môn, Thịnh phu nhân ngày thường nhìn dáng vẻ dễ nói chuyện, cũng mang theo uy quyền không chấp nhận lời từ chối. Tần Thi Nghi nghĩ vậy, trong lòng càng cẩn thận vài phần, trước cười nói: "Con nghe thím Lưu nói qua, hình như là Ngô tiên sinh phải về nước, không ai chăm sóc Hạo Hàm?" Nói đến đây, Tần Thi Nghi lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Đương nhiên con muốn giúp đỡ, chỉ là mẹ biết đấy, con bản thân mình còn chưa chăm sóc xong, con đi sợ khiến Hạo Hàm thêm phiền. Lần trước anh cả cũng nói, Hạo Hàm đang ở thời kỳ mấu chốt, con nên hiểu cho anh ấy." "Bản thân lão đại thích độc thân, còn tưởng rằng ai cũng giống nó. Con không cần để ý đến nó, hiện tại nó chỉ chú ý sự nghiệp thôi." Thịnh phu nhân cười nói tiếp: "Lại nói cho con đi chăm sóc Hạo Hàm, nơi nào thật sự kêu con động thủ? Nhà như chúng ta, người giúp việc vẫn mời được. Mẹ thấy con thuê Tiểu Trương không tồi, mẹ cũng xem trọng cô ấy, mẹ đã bảo cô ấy ký cam kết, đến lúc đó trực tiếp cùng con qua Mỹ." Trong lòng Tần Thi Nghi gào thét không cần cô làm cái gì, vậy gọi cô qua đó làm gì? Còn chưa kịp hỏi, Thịnh phu nhân tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của cô, giải thích: "Người giúp việc chỉ có thể xem cách làm việc, cách làm người như thế nào chúng ta không thể hiểu rõ. Nếu nháo ra chuyện gì, ảnh hưởng đến sự nghiệp của Hạo Hàm thì không tốt. Cho nên kêu con cùng qua đó chủ yếu để nhìn chằm chằm những người bên cạnh Hạo Hàm, thuận tiện giải sầu." Tần Thi Nghi gật đầu, lại chần chờ nói: "Mẹ nói đúng, nhưng con sợ đến lúc đó người giúp việc không xảy ra việc gì, ngược lại quan hệ của bọn con bị bại lộ." Thịnh phu nhân lập tức bật cười, dễ dàng nhìn ra được kỳ thật bà còn gấp không chờ nổi: "Bại lộ thì bại lộ, các con giấu diếm nhiều năm như vậy, Tiểu Kiệt đã lớn, cũng nên công khai. Việc này chính Hạo Hàm gật đầu, con không cần lo lắng." Tần Thi Nghi biết nếu mình tiếp tục từ chối, Thịnh phu nhân chẳng những không đáp ứng, chỉ sợ còn không vui, đành ngậm miệng, không dấu vết nhìn thoáng qua con trai. Tất cả dựa vào con, con trai! Thịnh Dục Kiệt rất ăn ý, nhận được ánh mắt ám chỉ của mẹ mình, hiếm khi kéo tay áo Thịnh phu nhân đáng yêu nói: "Bà nội, cháu không muốn tách khỏi mẹ." Lời này hình như có chỗ nào không đúng? Tần Thi Nghi hơi nghi hoặc, nhưng không nghĩ quá nhiều, lập tức tiếp lời con trai, ngượng ngùng nói: "Mẹ, trước đây... Con thiếu quan tâm tới Tiểu Kiệt, giờ ngẫm lại con và Tiểu Kiệt thật sự chưa từng ở chung với nhau. Hiện tại vừa đúng dịp nghỉ hè, con muốn nhân thời gian này chăm sóc Tiểu Kiệt, bù đắp thiếu xót trước đây." "Thật tốt." Thịnh phu nhân cười tủm tỉm, không thấy khó khăn gì, bàn tay vung lên liền nói: "Mẹ vốn định đưa Tiểu Kiệt đi Anh nghỉ hè. Nếu con đã nói thế, vậy dứt khoát để Tiểu Kiệt cùng con sang Mỹ. Dù sao năm nào cũng đi Anh, không thiếu lần này, nên để thời gian cho một nhà ba người các con ở chung thì hơn." Tần Thi Nghi rốt cuộc ý thức được không đúng ở chỗ nào! Thịnh gia chính là hào môn, anh bạn nhỏ xuất ngoại là chuyện quyết định chỉ một giây, khổ không, giờ anh bạn nhỏ không những không thể thành công giúp cô ở lại, ngược lại hai mẹ con cùng chịu vận mệnh bị đóng gói tiễn đi. Chẳng qua bóp cổ tay thở dài cũng vô dụng, Tần Thi Nghi không phản kháng nổi, chỉ có thể nhận mệnh, tốt xấu tranh thủ mang được cả con trai theo, miễn cưỡng đáng giá an ủi. Tần Thi Nghi mang theo tinh thần AQ (*),không chú ý tới anh bạn nhỏ đang cảm thấy mỹ mãn cười tươi. Thương lượng chính sự xong, Thịnh phu nhân dặn dò một ít việc nhỏ: "Vậy quyết định bay chuyến sáng thứ hai, thừa dịp Tiểu Ngô còn ở đó, có thể dàn xếp ổn thoả trước cho các con đỡ luống cuống tay chân. Tiểu Kiệt bên này mẹ sẽ bảo người thu xếp hành lý. Hành lý của con nếu không có yêu cầu thì để Tiểu Trương về bên kia thu xếp cho con. Hai ngày này con cứ ở nhà, chăm sóc Tiểu Kiệt, dì Lâm sẽ giảng cho con một ít thói quen của Tiểu Kiệt, dì Lâm không đi cùng các con, nhiều người quá ngược lại không tiện." Tần Thi Nghi ngoan ngoãn nghe, chờ Thịnh phu nhân dặn dò xong mới nói: "Đợi lát nữa đưa Tiểu Kiệt đi dạo phố xong, con sẽ về bên kia dọn dẹp trước, rồi mang hành lý về bên này luôn." Thịnh phu nhân có chút kinh ngạc: "Hai mẹ con còn muốn đi chơi?" Tần Thi Nghi nhìn ánh mắt chờ mong của cậu nhóc, kiên định gật đầu: "Con đã đáp ứng với Tiểu Kiệt rồi. Ngày mai con còn muốn dẫn Tiểu Kiệt đi Disneyland chơi nữa. Mẹ muốn đi cùng bọn con không ạ?" "Đem bộ xương già như mẹ đi thì chơi được cái gì? Với lại mẹ không có thời gian, gần đây rất nhiều người hẹn." Thịnh phu nhân xua tay cười nói: "Đúng rồi, xe con còn đang ở xưởng sửa chữa, con cứ dùng chiếc xe Hạo Hàm để ở nhà đi... Thôi, tạm thời con đừng lái xe, để chú Lâm đưa hai mẹ con đi." Tần Thi Nghi vốn nghe đến lái xe cũng hơi do dự, cô chưa từng lái xe, bởi vì có thêm ký ức của nguyên chủ khi xảy ra tai nạn giao thông, nên giờ cô đối với việc lái xe có chút bóng ma tâm lý. Hiện tại nghe Thịnh phu nhân an bài, đương nhiên vội vàng gật đầu không ngừng: "Con cảm ơn mẹ." (*) AQ (Adversity Quotient): Là chỉ số vượt khó. Chỉ số AQ là đại lượng đo khả năng xoay sở trước các tình huống khó khăn của mỗi người, khi họ phải đối mặt với những áp lực, những thay đổi bất lợi trong cuộc sống. Nói tóm lại, chỉ số AQ cho thấy khả năng đương đầu trước nghịch cảnh của mỗi người. Tinh thần AQ: Giống như trạng thái tự thoả mãn với những gì mình có. Mỗi người sẽ hiểu tinh thần AQ theo những cách riêng. Người thì cho rằng đó là lối suy nghĩ càn, ngông cuồng và ấu trĩ. Số khác lại nghĩ theo hướng tích cực để giúp mình tự vượt qua khó khăn trong mọi tình huống, nhìn đời bằng con mắt lạc quan nhất. (Sưu tầm) P/s của Mon: Để hiểu hơn về tinh thần AQ các bạn hãy thử đọc tác phẩm "AQ chính truyện" của tác giả Lỗ Tấn nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]