Chương trước
Chương sau

Sáng hôm sau Lăng Y tỉnh lại cũng không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết tại sao bản thân lại về được tới Lăng gia. Chỉ nghe quản gia nói có một đám người kệ nệ khiêng một bao tải đặt ở trước cổng Lăng gia rồi phóng xe đi, đến lúc mở ra lại là đại tiểu thư Lăng Y đang say ngất ngưởng.
"Bắt cóc sao?" Lăng Y xoa xoa thái dương. Trong lòng tự nhủ sau này sẽ không động đến rượu nữa.
Bên kia Lệ Tử Ngôn vừa tỉnh lại đã trực tiếp đuổi việc và phong sát cô nhân viên hôm qua khiến cô ta không thể kiếm được việc làm. Mọi người biết chuyện thì lập tức sợ hãi, không nghĩ tới lại có người gan lớn như vậy, phải biết dù thành công hay không thành công thì cũng chỉ dựa vào một lời nói của Lệ tổng mà thôi.
Mặc Thuần cúi đầu, trên tay cầm chắc đơn xin nghỉ việc. Không biết Lệ Tử Ngôn có nhớ đến anh ta hay không nhưng đây là công việc trong mơ của anh ta, cũng có chút không nỡ rời đi. Làm việc được một ngày đã xin nghỉ, nhưng anh ta cũng không có gan làm tiếp ở đây.
"Lệ tổng, sự việc hôm qua là sai sót của tôi. Sau này anh tan làm lúc nào thì tôi sẽ tan làm lúc đó." Thư ký cúi người nhận lỗi. Vậy mà lại có kẻ lợi dụng cô ta để leo lên giường với Lệ tổng, lòng người đúng là đáng sợ.

"Không phải lỗi của cô, là do tôi không cẩn thận."
"Tôi đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ 2"
"Ra ngoài đi." Lệ Tử Ngôn xua tay nói.
"Vâng."
Thư ký khẽ thở phào một tiếng đi ra ngoài nhưng vừa mở cửa, cô ta đã quay lại nhìn Lệ Tử Ngôn.

"Lệ tổng, có nhân viên tên Mặc Thuần muốn gặp anh."
"Cho cậu ta vào đi."
Mặc Thuần sao? Thật đúng lúc!
"Lệ tổng, tôi muốn xin nghỉ việc." Mặc Thuần đặt tờ giấy lên bàn, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt Lệ Tử Ngôn. Anh ta biết trước sau cũng sẽ bị đuổi, thà rằng bây giờ chủ động trước.
"Cậu không hài lòng về tập đoàn? Đãi ngộ không đủ tốt hay bất cứ điều gì cậu đều có thể nói ra."
"Đãi ngộ của tập đoàn rất tốt, môi trường làm việc cũng rất chuyên nghiệp nhưng..."
Mặc Thuần ấp úng nói. Anh ta cũng không thể nói là do anh ta lo sợ chuyện hôm qua bị Lệ Tử Ngôn đè lên người. Mặc dù anh ta là gay nhưng anh ta cũng biết rõ Lệ Tử Ngôn và mình không cùng thuộc về một thế giới.
Lệ Tử Ngôn vừa nhìn liền biết Mặc Thuần đang muốn nói đến điều gì. Anh ta xoa xoa thái dương, không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
"Người đáng bị phạt cũng đã bị phạt rồi, cậu không cần phải xin nghỉ việc. Tôi sẽ coi như chưa nghe thấy chuyện này, quay về làm việc đi." Lệ Tử Ngôn xua tay đuổi người.
Mặc Thuần nghe vậy, trong lòng lập tức vui mừng, khuôn mặt ủ rũ ban nãy cũng trở nên tươi sáng hơn. Lần nào gặp chuyện cũng là Lệ Tử Ngôn ra tay cứu anh ta. Còn đang nghĩ đến việc lấy thân báo đáp nhưng xem ra phải từ bỏ hy vọng rồi. Ánh mắt ghê tởm lúc đó anh ta vĩnh viễn không thể quên được. Mối tình đầu cứ thế bị một ánh mắt dập tắt.
Chuyện Lệ Tử Ngôn là gay qua lời chứng thực của Lâm Triết truyền đến tai Vợ chồng Lệ gia chủ. Lệ phu nhân vừa nghe xong liền bị đả kích đến ngất đi. Lệ gia đến đời này là tuyệt hậu rồi.
Lệ Tử Ngôn nghe tin liên lập tức phóng xe về Lệ gia, lúc này vợ chồng Thẩm Ninh đã có mặt ở đó chờ xem kịch.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Lệ phu nhân nhìn con trai, càng nhìn lại càng thấy ngứa mắt, cuối cùng quay sang nhìn chồng, vẻ mặt đầy mong đợi.
"Ông xã, bây giờ sinh thêm một đứa nữa có kịp không?"
"Anh sẽ cố gắng." Lệ gia chủ cũng hùa theo vợ, nghiêm túc nói.
"Hai người tưởng muốn là được chắc." Lệ Tử Ngôn khinh khỉnh nói.
"Còn không phải tại con sao."
"Mọi người bình tĩnh, con có thể giải thích."
Lệ Tử Ngôn bất đắc dĩ phải giải thích mọi chuyện, hoá ra chỉ vì muốn trốn tránh Lăng Y mà phải giả làm gay, lại còn suýt chút nữa thành gay thật. Nghe đến đoạn có người gợi ý cách này cho anh ta, Thẩm Ninh không nhịn được mà liếc Lăng Mặc một cái. Sao cô cứ có cảm giác người này chính là anh vậy? Mưu mô tinh ranh như Lệ Tử Ngôn mà lại chịu nghe theo người khác thì hẳn người này cũng xảo quyệt không kém.
"Vậy là con sẽ lấy vợ sinh con đúng không?" Lệ phu nhân nghe xong liền hỏi xác nhận lại.
"Hiện tại con không có tình cảm với bất cứ cô gái nào, nếu tương lai cũng như vậy thì mẹ cứ yên tâm, mẹ vẫn sẽ có cháu nội để bế." Lệ Tử Ngôn thẳng thắn nói.
Anh ta sinh ra trong một gia tộc lớn nhưng điều đó không có nghĩa hôn nhân của anh ta sẽ được trưởng bối sắp xếp. Kết hôn với ai sẽ do anh ta tự mình quyết định, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện cả đời ra để giao dịch thương mại.
"Không có vợ mà vẫn có con. Anh hai, anh định tìm người đẻ thuê sao?" Thẩm Ninh nhướng mày hỏi.
"Biết đâu được đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.