Sáng hôm say Lăng Y vì đói mà tỉnh dậy. Cô ta nhìn xung quanh, phát hiện đây không phải là phòng mình thì lập tức bật dậy nhảy xuống giường. Sở sờ khắp người, cũng may quần áo vẫn còn, cũng không có dấu hiệu bị đụng chạm thể xác. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng động, Lăng Y cảnh giác nhẹ nhàng mở cửa ngó ra bên ngoài. Bên trong bếp, cô ta nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, Lăng Y không kiềm chế được mà từ từ lại gần.
"Lệ Tử Ngôn?"
Nghe thấy giọng nói từ đằng sau, Lệ Tử Ngôn giật mình quay người lại. Thấy là Lăng Y, anh ta mới thở phào một tiếng.
"Cô có cần doạ người như vậy không?"
"Tôi... tôi có làm gì đâu."
"Đi mà không có tiếng động, đã vậy đầu tóc còn xõa ra thế kia. Nếu là người khác còn tưởng cô là ma rồi đấy." Lệ Tử Ngôn nhìn cô ta từ đầu tới chân nhíu mày nói.
Lăng Y lúc này mới ý thức được bản thân đang trông thê thảm đến mức nào, cô ta hét lớn một tiếng, vội vàng chạy vào trong phòng. Lệ Tử Ngôn khó hiểu nhìn theo, người phụ nữ này rốt cuộc có não không thể? Như vậy mà cũng có thể làm bác sĩ được sao?
Làm xong bữa sáng, Lăng Y mới chậm chạp đi ra ngoài. Trước mặt người
mình thích lại có bộ dạng xấu hổ như vậy, đúng là mất hết mặt mũi. Cũng không biết Lệ Tử Ngôn có ấn tượng xấu với cô ta không nữa.
"Ăn xong rồi hãy đi."
"Cảm ơn."
Bữa sáng đơn giản nhưng trong lòng Lăng Y lại rất vui. Dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-anh-o-day/957456/chuong-169.html