🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Ông nội, ông cũng biết chuyện rồi sao?" Lăng Thiên ngạc nhiên nhìn ông nội.
"Ông già chứ có mù với điếc đâu mà không biết. Lăng Thiên, cháu cũng là cháu của ông, ông mong cháu có thể hạnh phúc. Yên tâm đi, nếu ba cháu dám phản đối, ông sẽ cầm gậy dạy dỗ nó một trận."
"Ông nội, cảm ơn ông."

Lăng Thiên ôm chặt lấy ông nội, bây giờ trong nhà chỉ còn có ba là phản đối, mà giờ phản đối cũng không có tác dụng gì đâu.
Tối đến Lăng Thiên công khai dẫn Lâm Từ về ra mắt nhưng Lăng Quân lại. không có chút phản ứng nào, chỉ yên lặng ăn cơm. Lăng Y nhìn hai thằng em trai đều đã có người thương bên cạnh, trong lòng cô ta bỗng nhớ đến Lệ Tử Ngôn. Cũng đã lâu rồi không liên lạc, cũng không biết phải lấy lý do gì để gặp anh ta.
Suốt bữa ăn Lăng Quân đều im lặng càng khiến Lăng Thiên hoài nghi ba
mình lại định giở trò gì đó. Quả nhiên ăn xong chưa lâu, ông ta đã gọi Lâm Từ đến thư phòng nói chuyện. Lăng Thiên lén lút áp tại lên cửa nghe lén, chỉ cần ba gây khó dễ cho Lâm Từ một chút, anh ta sẽ đạp cửa xông vào cứu người đi.

"Chú Lăng, cháu đã thể hiện rất rõ quan điểm của mình rồi. Dù chú có nói như thế nào, cháu cũng sẽ không rời xa em ấy. Sai lầm một lần là đủ rồi." Lâm Từ nghiêm túc nói. Anh ta không muốn bỏ lỡ Lăng Thiên một lần nào nữa.
"Lăng Thiên từ nhỏ đã mất mẹ, ta lại bận công việc không thể quan tâm nó được nhiều. Vậy nên lúc trưởng thành, ta muốn nó có thể vào Lăng thị làm việc, sau đó tiếp quản Lăng thị thay ta. Ta cứ nghĩ mọi điều ta làm đều là vì muốn tốt cho nó nên ngay cả mong muốn của nó là gì, ước mơ của nó là gì ta đều không để tâm đến. Lăng Thiên bướng bỉnh giống như hai anh chị em của nó vậy, lần nào cũng đi ngược với tính toán của ta. Khi ta biết hai đứa có tình cảm với nhau, ta đã rất tức giận. Con trai ta đáng lẽ phải có cuộc sống bình thường nhưng chỉ vì cậu mà nó sẽ bị người khác khinh thường. Không ngờ cậu đi lâu như vậy, thằng bé vẫn cứ thích cậu, lúc đó ta mới biết tình yêu của nó còn lớn hơn cả nguyện vọng của ta. Lăng Thiên mặc dù cứng đầu bướng bỉnh, tính cách lại không tốt nhưng thằng bé thật sự rất yêu cậu. Lâm Từ, con trai ta đành nhờ cậu chăm sóc rồi."
Lăng Quân im lặng một hồi lâu mới lên tiếng, giống như đã suy nghĩ thấu đáo, quyết tâm ủng hộ Lăng Thiên và Lâm Từ đến với nhau. Người đời nói gì, ông ta cũng không quan tâm nữa, miễn sao con trai có thể hạnh phúc.
"Chú Lăng..."
"Ta đã đồng ý rồi thì không được phép làm con trai ta đau buồn biết chưa? Nếu cậu dám làm tổn thương nó, ta sẽ không tha cho cậu đâu." Lăng Quân ngại ngùng nói.
"Ba, ba yên tâm, con sẽ yêu thương chăm sóc em ấy thật tốt."
"Ai... ai là ba của cậu chứ. Đừng có gọi bừa, ta mới chỉ đồng ý cho hai đứa quen nhau thôi..."
Lâm Từ đi ra ngoài, thấy Lăng Thiên đang có người ngồi dưới đất thì đi đến nhẹ nhàng ôm lấy. Chuyện này cuối cùng cũng có thể kết thúc được rồi, sau này cuộc đời của Lăng Thiên sẽ do anh ta phụ trách. Cả người Lăng Thiên khẽ run rẩy, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, tại sao lại cảm thấy vừa hạnh phúc lại vừa đau lòng như vậy.
Sáng hôm sau, trước khi Lăng Mặc đưa vợ con về nhà, Lâm Từ kéo anh lại, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
"Cậu tìm bác sĩ khác thay thế tôi đi."
"Có chuyện gì vậy? Anh bận gì sao?"
"Đương nhiên. Sắp tới tôi với Lăng Thiên sẽ đi du lịch, sau này tôi cũng sẽ làm bác sĩ bên cạnh em ấy, không có thời gian khám bệnh cho cậu đâu." Lâm Từ chỉnh lại tóc: "Hơn nữa nhìn cậu chắc là sắp khỏi bệnh rồi đấy, không thì cùng lắm đừng động vào phụ nữ là được."
Lăng Mặc đứng đó nhìn Lâm Từ mang theo Lăng Thiên rời đi. Bác sĩ chữa bệnh cho anh bao năm nay, chỉ vì một thằng con trai nói bỏ là bỏ đi luôn như vậy sao. Hình như từ lúc yêu Thẩm Ninh, anh đã dễ tính quá rồi, có lẽ phải trở về quân phiệt như trước đây thôi. Yêu Lăng Thiên à, vậy cũng chỉ là em rể của anh thôi, sau này cũng không cần khách khí vì độ tuổi nữa rồi.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Ninh luôn cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần làm việc một lúc cô đã mệt đến toát mồ hôi, ngủ cũng ngày càng nhiều. Lăng Mặc muốn thân mật với cô đều bị cô cự tuyệt.
"Bà xã, anh làm gì sai sao?"
"Không có." Thẩm Ninh nằm dài trên ghế sopha xem ti vi.
"Vậy sao em không chịu cho anh. Anh đã nhịn hơn một tuần rồi, sẽ nhịn đến hỏng mất." Lăng Mặc ấm ức nói, điệu bộ như quả phụ bị hắt hủi.
"Mới có hơn tuần đã không chịu được. Cho anh cái này." Thẩm Ninh với lấy tờ giấy trên bàn đưa cho anh.
Lăng Mặc vừa mở ra đọc, hai tay không kiềm chế được mà khẽ run rẩy. Thẩm Ninh mỉm cười nhìn anh, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc khi thấy người khác gặp hoạ. Không hiểu sao nhìn thấy anh như vậy, cô lại cảm thấy rất thoải mái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.