"Mày làm cái gì vậy hả? Chủ quán, sao ông lại để đám người này vào đây? Còn muốn làm ăn nữa hay không hả?" Tần Bách tức giận nói. "Đương nhiên là muốn." chủ quán bình thản nói. Chết đến nơi rồi còn gân cố nói. "Vậy mau đuổi đám người này ra ngoài, báo cảnh sát bắt họ lại". "Tân tông đang nói gì vậy, báo cảnh sát bắt mình sao?" "Ông..." Lâm Triệt cởi áo ngoài khoác lên người Diệp Tử. Nhìn má cô hằn vặt ngón tay, mặt Lâm Triết đen lại. Đám người này, nếu anh ta không đến kịp thì bọn chúng còn hành hạ Diệp Tử như thế nào nữa. Sờ nhẹ lên vết hắn, Lâm Triệt quay người nhìn Hà tông. "Tay nào của mày đánh cô ấy? Tay phải đúng không?" Lâm Triết vừa nói vừa dẫm lên tay phải Hà tông. Tiếng hét thảm thiết của Hà tông lập tứ vang lên. Anh ta đau đớn muốn rút tay lại nhưng không thể. Tân Bách nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nhưng nghĩ đến giờ mà mặc kệ, sau này anh ta sẽ không thể ngẩng đầu nhìn người khác, tương lai sự nghiệp còn đang chờ đợi anh ta. "Mau bỏ chân ra, mày biết đây là ai không?" "Là ai?" "Hà tông. Mày biết Hà tông của công ty Phúc Hà không hả?" "Thì ra là công ty Phúc Hà." Lâm Triệt nhấc chân ra. "Hừ, bây giờ mới biết thì đã muộn rồi. Dù mày có quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì..." Tân Bách cười nhạo nói. "Cậu im đi Tân Bách." Hà tông nhịn đau nói. Anh ta càng nói lại càng giống như muốn chết nhanh hơn. Chê mạng quá dài sao? "Hà tông, cậu sao phải sợ hắn ta. Chỉ là loại cướp bạn gái của người khác, nhân phẩm cũng không ra gì." Hà tông gần như có thể thấy được một chân đã bước vào quan tài. Tân Bách ngu ngốc này, muốn chết thì chết một mình đi, còn lôi theo anh ta vào làm gì. “Cậu biết đây là ai không?" "Là ai? Không phải là một kẻ bình thường thôi sao?" "Anh ta là trợ lý cấp cao của Hoàng Đăng mà tôi nhắc tới đây." Tân Bách nghe xong thì thật thân, sau đó hoảng sợ lắc đầu. Anh ta không dám tin những gì bản thân vừa nghe được. Tại sao lại là Hoàng Đăng? Tại sao bạn trai mới có Diệp Tử lại là trợ lý cấp cao? Tương lai của anh ta, sự nghiệp của anh ta... không còn nữa rồi. "Biết sợ rồi à?" Lâm Triệt phủi phủi quần áo, liếc mắt nhìn chủ quán bar: "Gọi cảnh sát tổng bọn họ vào tù, tội danh như thế nào thì ông biết rõ rồi đây." "Tôi đã hiểu." chủ quán bar gật đầu. Lâm Triệt cúi người bị Diệp Tử lên đi thẳng ra ngoài. Nếu không phải Thẩm Ninh nhờ anh ta để ý đến chuyện của Diệp Tử, lại nói cho anh ta nghe mấy lời Diệp Tử nói lúc đó thì bây giờ anh ta cũng không biết là có chuyện này. Cũng may là đến kịp, nếu không anh ta nhất định sẽ hối hận. Diệp Tử năm trong lòng Lâm Triết thì cảm thấy vô cùng an toàn. Cô ta đã từng nghĩ Lâm Triệt sẽ đến cứu mình, không ngờ thật sự là như vậy. "Bôi thuốc một ngày hai lần, ngày hôm sau là khỏi." Lăng Y đưa đơn thuốc cho Lâm Triết. "Cảm ơn chị." Lâm Triết nhận lấy đơn thuốc. "Đó là bạn của Thẩm Ninh mà, hai người..." "Khụ... chị đừng nghĩ linh tinh. Em chỉ giúp cô ấy thì cô ấy là bạn của Thẩm Ninh thôi." Lăng Y cười cười không hỏi gì thêm. Lâm Triệt xem ra đã vướng vào mối tình với Diệp Tử rồi, nếu không cũng không vì một vết hằn ngón tay mà nửa đêm đến bệnh viện tìm cô ta. Thẩm Ninh biết chuyện thì vô cùng tức giận, măng Tân Bách là kẻ độc ác đáng ghê tởm. Diệp Tử ngôi một bên nghe cô mắng cũng không nghe nói nữa vội bịt miệng Thẩm Ninh lại. "Đừng maắng nữa, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ nhưng anh ta đã vào tù rồi." "Vào tù là quá nhẹ, phải tù chung thân, phải tử hình mới xứng đáng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]