Không khí trên xe vô cùng gượng gạo. Thẩm Ninh kéo cửa kính xuống, cố gắng hít thở lấy chút không khí bên ngoài. Sau khi lên xe, Lăng Mặc luôn giữ khuôn mặt như mất sổ gạo khiến cả cô và Lâm Triết đều thấy áp lực đến khó thở. 
"Đến bệnh viện." 
"A, tôi không bị thương đến mức đó đâu. Không cần đến bệnh viện." Thẩm Ninh vội vàng nói. Chỉ là một vết xước nhỏ, cũng đâu nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện. 
Thấy Lăng Mặc không nói gì, Thẩm Ninh kéo kéo tay áo anh. 
"Hôm nay, cảm ơn anh rất nhiều." 
Dù sao cô cũng không nghĩ người tới cứu mình sẽ là anh. 3 tuần nay anh không liên lạc với cô, khiến Thẩm Ninh cứ nghĩ anh đã quên mất cô rồi. Lúc thấy anh xuất hiện, cô lại cảm nhận được sự an toàn trước nay chưa từng có. 
"Tôi chỉ tiện đường đi ngang qua thôi." Lăng Mặc quay đầu nhìn sang chỗ khác. Làm sao anh có thể nói rằng anh vì nhớ cô, lo cô bị bắt nạt nên mới đến đó. 
Thẩm Ninh phì cười một tiếng. Lời nói dối này cũng lộ liễu quá rồi. Cô nhìn anh lạnh lùng cao ngạo, trái tim lại loạn nhịp, cảm thấy ấm áp đến lạ thường. 
"Chuyện tôi nói với em, em nghĩ đến đâu rồi?" 
"Chuyện gì cơ?" 
Lăng Mặc quay sang nhìn cô. Ánh mắt như muốn hỏi cô dám quên chuyện đó sao? 
"Khụ.... là chuyện đó hả. Tiên sinh đã nói ra trước tất cả mọi người, tôi không đồng ý được sao?" Thẩm Ninh xấu hổ, quay ra ngoài nhìn. 
Môi mỏng khẽ nhếch lên, Lăng Mặc liếc cô một cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-anh-o-day/238703/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.