Chương trước
Chương sau
"Đau, buông tôi ra, đau quá. . . . . ." Lương Chân Chân vô ý thức nỉ non ra tiếng, trong đầu đều là cảnh tượng kinh khủng mới vừa rồi, nhiều người xô lấn về phía cô như vậy, khuôn mặt xa lạ và những âm thanh chói tai, giống như một cái lưới lớn bao lấy cô, khiến cho cô không thoát thân ra được, cả người giống như bị một dãy núi vừa lớn vừa nặng đè, hít thở không thông.

Đằng Cận Tư đau lòng hôn gương mặt của cô, dịu dàng dụ dỗ nói ở bên tai cô: "Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây." Bàn tay dịu dàng khẽ vuốt ve lưng của cô, anh thật sự hy vọng có thể dời hết toàn bộ vết thương trên người nai con đến trên người mình, anh tình nguyện gánh chịu hết tất cả đau đớn của cô.

Mặc dù có anh dịu dàng che chở, nhưng trong giấc mơ Lương Chân Chân vẫn còn lo lắng, giống như bị ác mộng quấn lấy, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng khẽ khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt đầy nước mắt, Đằng Cận Tư nhìn đến rất đau lòng, một đêm ôm cô vào lòng dịu dàng an ủi, cho đến khi sắc trời tảng sáng, người trong ngực mới dần dần yên tĩnh lại, lộ ra dáng ngủ ngon lành, anh cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lương Chân Chân mở mắt lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhìn thiết bị trong phòng không giống như ở trong khách sạn, giống như là. . . . . . bệnh viện, trên người truyền tới cảm giác đau đớn cũng làm cho cô nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô bị một đám phóng viên bao vây, các câu hỏi sắc bén chói tai thay nhau ra trận, sau đó không biết tại sao xảy ra một trận hỗn loạn, cô té ngã, còn bị người khác giẫm đạp, giật giật ngón tay, phát hiện cánh tay bó thạch cao, không thể động đậy.

Đôi mắt to trong suốt sáng ngời nhìn quanh một vòng trong phòng, phát hiện không có ai, cô nhớ hôm qua mình được Đằng Cận Tư cứu thoát, nhưng. . . . . . Anh ở đâu? Ở đây là Hồng Kông sao? Hôm qua bọn Hợp Hợp như thế nào rồi? Rất nhiều vấn đề quấy nhiễu cô, làm cho cô cảm thấy có khổ mà không nói thành lời, không ai quan tâm tới cô.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, trong lòng cô vui mừng, cho rằng ai đó trở lại, nhưng khi nhìn thấy thì là y tá trực ban.

"Lương tiểu thư, cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?" Cô y tá dịu dàng cười nói, thuần thục lấy bình thuốc và ống tiêm ra, chuẩn bị truyền nước thuốc cho cô.

"Cả người đều không thoải mái." Giọng điệu của cô buồn buồn, tâm trạng không tốt cộng thêm vết thương ở tay, làm sao thoải mái được?

Cô y tá sửng sốt một chút, "Lương tiểu thư xin chờ một chút, tôi lập tức gọi bác sĩ chữa trị cho cô tới đây, có bất kỳ chỗ nào không thoải mái cô có thể nói với ông ấy, chúng tôi nhất định sẽ chữa trị cho cô tốt nhất, đây là Đằng tiên sinh đã dặn dò."

Lương Chân Chân mấp máy môi, Đằng tiên sinh? Hừ! Tất cả đều do tên khốn Đằng tiên sinh kia gây ra! Mới buổi sáng tinh mơ đã bỏ lại mình không biết chạy đi đâu! Đáng ghét hết sức! Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, cảm giác giống như bị uất ức cực lớn, cảm giác lo sợ bất lực bao trùm lấy cô.

Vào lúc này, chỉ hơi đau đớn, nhưng vẫn không nhịn được rơi nước mắt xuống, y tá sợ đến run tim, giọng nói cũng run lên, "Lương tiểu thư, đau lắm hả?" Cô gái này có thân phận và bối cảnh cô không thể đắc tội nổi, ngày hôm qua cô đã chứng kiến dáng vẻ nổi giận của Đằng tiên sinh, quá kinh khủng, không nhắc tới nữa, có thể được một người đàn ông khí phách như vậy che chở, là điều hạnh phúc nhất của người phụ nữ!ChiMy

"Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình." Lương Chân Chân không muốn trả lời câu hỏi kia của cô ấy, ra lệnh đuổi khách, một mình buồn bã nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nước thuốc chảy xuống từng giọt từng giọt.

Mười phút sau, cửa bị đẩy ra lần nữa, Lương Chân Chân rất tức giận nói: "Không phải đã nói không được tới làm phiền tôi sao? Tôi muốn ở một mình."

Người tới chẳng những không tức giận ngược lại rất vui mừng, "Nai con, em đã tỉnh lại sao?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lương Chân Chân cắn môi thịt không nói thêm gì nữa, quay đầu không để ý tới anh, đều do anh không tốt, làm hại mình lo được lo mất, tâm trạng bất ổn.

Đằng Cận Tư thấy bộ dáng uất ức của cô, trong lòng như bị ai nhéo, sải bước đi qua, đứng ở bên giường của cô, cầm cánh tay đang truyền thuốc của cô, "Sao vậy? Có phải rất đau hay không?"

"Không liên quan tới anh." Lương Chân Chân dùng sức muốn tránh thoát tay của anh, lại bất đắc dĩ không khoẻ bằng anh, hơn nữa đang gắn tiêm, càng không thể thoát ra, cố ý lạnh giọng trả lời.

"Nai con, anh biết em còn đang tức giận, có điều em yên tâm, anh nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi nhất chữa cho em, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Đằng Cận Tư bảo đảm nói.

"Anh đi ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa." Trong lòng Lương Chân Chân rất uất ức, anh không thể hiểu ý của mình, có lúc cô cảm thấy anh giống như là một cao thủ tình trường, có thể nói ra những lời nói sến súa và những hành động khiến mình cảm động như vậy; có lúc lại cảm thấy anh như đầu gỗ, làm gì cũng không thể thông suốt.

Đằng Cận Tư không nói gì, chỉ nhìn cô một cái thật lâu, sau đó mở hộp cháo mình mới vừa ra ngoài mua về, vẫn còn bốc khói nóng nghi ngút, mùi gạo thơm ngon.

"Ngoan, ăn một miếng." Anh dùng cái muỗng múc một miếng, đặt ở bên môi thổi, sau đó đưa tới khóe miệng của Lương Chân Chân, hai cánh tay của cô đều bị thương, trong thời gian ngắn không thể sử dụng, những việc dùng tay đều cần người khác thay thế.

Lương Chân Chân nghiêng đầu đi không để ý tới anh, người này nghe không hiểu tiếng người mà! Tại sao còn chưa đi ra ngoài? Đừng tưởng rằng một chút chuyện nhỏ mà có thể thu mua cô, tay mình không thể nhúc nhích còn không phải là nhờ anh ban tặng, đồ quỷ sứ đáng ghét!

"Anh đã tỉnh lại từ sớm, thấy em đang ngủ say, nên đi ra ngoài mua bữa ăn sáng, ngoan, đừng nóng giận, sau này anh đi ra ngoài nhất định sẽ nói cho em biết, hoặc là để lại tờ giấy nhỏ cho em, có được hay không?" Đằng Cận Tư dịu dàng dụ dỗ nói, lúc đầu anh cho rằng nai con tức giận là vì chuyện phóng viên bao vây ngày hôm qua, nhưng sau đó nghe giọng điệu nói chuyện của cô không đúng lắm, bằng sự quan sát và mức độ hiểu biết của anh đối với cô, liền đoán được nguyên nhân cô thực sự tức giận là do mình không nói với cô một tiếng đã bỏ đi, anh có thể tưởng tượng được khi nai con tỉnh dậy phát hiện một mình cô ở trong một nơi hoàn toàn xa lạ, sẽ làm cho cô cảm thấy khổ sở mà không biết nương tựa ai.

Nói theo cách khác có thể nai con đã bắt đầu lệ thuộc vào anh, không thấy anh sẽ không yên lòng, loại cảm giác này thật tốt, làm cho anh vui mừng hơn bất cứ thứ gì, từ lúc bắt đầu đi trên con đường tình yêu đến bây giờ, bọn họ đã từ từ xâm nhập vào trái tim của đối phương, có thói quen ở cùng với nhau.

Đây là một di chứng rất đáng sợ, nhưng đối nam nữ đang đắm chìm ở trong tình yêu cuồng nhiệt, dù biết cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

O(╯□╰)o cái gì vậy! Sao đột nhiên anh lại trở nên thông minh như vậy rồi? Nhìn thấy mặt nhỏ mọn của mình, trên mặt nóng lên, đỏ đến tận mang tai, mạnh miệng nói: "Ai cần anh nói cho tôi biết, tôi nói cho anh biết, một chút tôi cũng không thèm!"

"Ừ, anh thèm em là được rồi, ngoan, mở miệng." Trong con ngươi đen như mực của Đằng Cận Tư hiện lên nụ cười ấm áp, cô gái nhỏ mạnh miệng!

"Cười cái gì mà cười! Không được cười!" Lương Chân Chân xấu hổ la lên, tên bại hoại này cười đến xấu xa như vậy để làm gì? Cố tình hai cánh tay đều bị quấn thạch cao rất chặt, bằng không nhất định cô sẽ đấm đến khi anh kêu lên.

"Được, không cười, chúng ta ăn cháo." Anh múc từng muỗng cho ăn cô, tâm trạng rất tốt, lúc đầu Lương Chân Chân lúng túng cũng từ từ trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, tạo nên khung cảnh đầy ấm áp.

Sau khi ăn cháo xong, y tá trưởng gõ cửa đi vào, hỏi tình huống của Lương Chân Chân, dung thuốc sát trùng lên vết thương của cô, cũng dặn dò Đằng Cận Tư buổi tối lúc lau người cho cô phải chú ý sức lực, lúc thoa thuốc cũng phải cẩn thận, tránh để lại sẹo.

Lúc này Lương Chân Chân mới ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, hai cánh tay của cô đều bị thương, trên người cũng có nhiều chỗ bị trầy da, thời tiết nóng như vậy, không thể tắm, OMG! Cô có bao nhiêu xui xẻo đây!

Còn Đằng Cận Tư không phải suy nghĩ những thứ này, anh rất tự trách, tự trách mình không thể bảo vệ tốt cho nai con, làm cho cô bị thương nhiều như vậy, cảnh tượng ngày hôm qua như tái hiện trước mắt anh lần nữa, khiến cho anh đau lòng, hận không thể chặt đám phóng viên nhiều chuyện kia ra thành tram mảnh, điều này cũng vang lên một hồi chuông báo động với anh, không thể khinh thường những phóng viên kia, người ta có nói con chó nóng nảy sẽ cắn người, đúng là không sai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.