Sân bay thành phố C, trong một tích tắc khi máy bay hạ cánh xuống, trong lòng Lương Chân Chân dâng lên muôn vàn xúc động, xa cách ba năm, cô vẫn còn trở lại, trở lại vùng đất đã từng mang tới cho cô những cơn ác mộng cùng vết thương, trong thời gian ba năm ở đại học Columbia, cô đã quyết tâm nâng cao bản thân, không buông tha từng ngày chủ nhật lẫn ngày nghỉ, những bạn học khác đã ra ngoài mua sắm shopping hoặc nói chuyện yêu đương du lịch, chỉ có mình cô cứ ngâm mình cả ngày trong thư viện và phòng tự học, trong thời gian này ngoại trừ chuyên tâm học chuyên ngành văn học hiện đại, còn rèn luyện môn học mình yêu thích nhất là múa, kiêm cả hai môn.
Thời gian ba năm này của cô quả thật rất phong phú, mỗi ngày đều là một quá trình học tập, chỉ có điều đến đêm khuya yên tĩnh, cô đơn giống như dây leo quấn cô thật chặt, khiến cho cô hít thở không thông. Cơn ác mộng thường xuyên bám lấy cô, trong mộng, ánh mắt lạnh lẽo hoài nghi cùng lời nói châm chọc khó nghe của người đàn ông kia, cùng với cục cưng còn chưa kịp chào đời đã hóa thành vũng máu, trộn lẫn nhau trong đầu cô, khiến cả người cô đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể ôm chăn run rẩy.
Còn nhớ rõ khi vừa tới trường học, trong lúc vô tình nghe được Lương Vịnh Kỳ hát bài hát kia “Thì ra yêu thương là đau khổ thế này”, cô không ức chế được đau khổ mãnh liệt trong lòng, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc bù lu bù loa, bạn học đi qua nán lại bên cạnh nhìn cô, nhưng cô không nhịn được, lo lắng đau đớn ấy liên tiếp xé rách cô, khiến cho cô đứng không vững, nước mắt giống như vỡ đê, không có tận cùng.
Em mở mắt lại không cảm giác được bình minh
Ăn được một nửa gì đó nhưng không giải thích được lại khóc một trận
Em nhẫn nhịn không muốn thời gian trở nên quá dài.
Cũng liên quan đến anh
Nếu không lại bắt đầu suy nghĩ lung tung
Không ánh sáng mặt trăng và mặt trời em loay hoay không biết lý do
Tìm bạn nói chuyện nhưng tất cả không giúp được gì
Cho rằng có anh ở bên cạnh mới là thói quen
Anh từng ở trong lòng em
Bây giờ không cùng một chỗ
Thì ra tình yêu là đau khổ thế này còn khó tưởng tượng hơn
Nước mắt luôn không nghe lời
Hạnh phúc trốn âm thầm
Quá nhiều đạo lý gượng ép tất cả đạo lý đều giống nhau
Lúc nói rất đơn giản
Khi yêu lại đúng là lộn xộn
Không ánh sáng mặt trăng và lqd mặt trời em loay hoay không biết lý do
. . . . . .
Chỉ muốn trở nên kiên cường để có thể quên đi
Không sao cả đau lòng chỉ cần học cách chống cự
. . . . . .
Cho nên, trong lòng cô âm thầm thề mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ, đặc biệt phải nâng năng lực của bản thân lên, phải làm một cô gái độc lập tự chủ, không cần phụ thuộc vào bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể sống tốt.
Về sau, cô nghe Giai Ny nói, sau khi mình rời đi, anh đã điều tra chân tướng sự việc đồng thời huy động tất cả lực lượng đi tìm mình, nghe thấy mấy điều này, cô không có cảm giác vui vẻ, chẳng qua chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, có vài tổn thương, một khi đã xảy ra thì không có cách nào bù đắp nổi, không phải chỉ bằng vài ba lời là có thể hóa giải, huống chi, chắn giữa bọn họ còn có một đứa trẻ không thể ra đời, đây là một khoảng cách không cách nào có thể vượt qua.
Giai Ny còn nói, anh dùng cách gậy ông đập lưng ông trừng trị Thẩm Quân Nhã một phen, tác dụng không quá nặng, chỉ coi như cho cô ta một bài học, điều này khiến cho cô ấy (Giai Ny) không hài lòng, ước gì giết chết con đĩ Thẩm! Nhưng ông trời luôn có đức hiếu sinh, có lẽ Thẩm Quân Nhã làm chuyện xấu nhiều rồi, có một buổi tối uống hơi nhiều rượu trong quán bar, say lảo đảo đi ra, lại bị một đám công nhân ở công trường bên cạnh thay phiên, chuyện này vừa vặn bị một ông cụ qua đường nhìn thấy, làm người phải có lương tâm đã gọi 110 báo cảnh sát, kết quả, chuyện này liền lên trang đầu báo ngày hôm sau.
Từ nay về sau, Thẩm Quân Nhã lqd liền không bước ra khỏi cổng, hoàn toàn triệt để làm cô gái oán giận nơi khuê phòng.
Có lẽ bởi vì cô quá lương thiện, không thể gặp máu tanh, mặc dù trong lòng cũng rất hận cô ta, nhưng cuối cùng không thể lộ ra vẻ mặt cười vui đối với chuyện này, hận một người quá mệt mỏi, cô không muốn mình cứ sống trong hận thù cả ngày, cô sợ có một ngày hận thù sẽ cắn nuốt lòng mình, trở nên giống như Thẩm Quân Nhã ác độc mà không có tính người.
Cô không hỏi xem chuyện này có quan hệ gì đến anh không, là anh sai người làm hay có chút quan hệ đến bản thân anh? Cô đã quyết định sẽ bắt đầu lại lần nữa, sẽ vứt bỏ tất cả.
Cô và anh, nhất định đã trở thành người lạ.
Còn về người đàn ông Diệp Thành Huân kia, Giai Ny nói anh ta chủ động xin điều đến nơi khác, một năm mới về nhà một lần, môi cô nhếch lên một nụ cười lạnh, cách làm của anh ta vừa làm tổn thương chính mình vừa làm tổn thương mẹ Diệp, trên căn bản gia đình nhỏ ấm áp sụp đổ, khiến cho mình tha hương, còn anh ta thì không chịu nổi áp lực dư luận cùng đạo đức lên án mà chạy trốn khỏi thành phố C, để một mình mẹ Diệp thân thể yếu kém nhiều bệnh tật ở lại thành phố C.
Còn nhớ đêm hôm đó, cô và Giai Ny nói chuyện điện thoại, hai người hàn huyên rất nhiều, cuối cùng lúc cúp máy cô ấy do do dự dự một hồi lâu không biết định nói cái gì, mình lại như bị quỷ xui ma khiến hỏi cô ấy, còn cầu xin cô ấy có chuyện cứ nói, đừng có dông dài.
Ôi… Nghĩ lại nếu như cô không hỏi, Giai Ny cũng không nói, có lẽ bây giờ cô vẫn còn ở Manhattan không trở lại.
【Chân Chân, dì Diệp nhập viện rồi, bác sỹ nói dì ấy vất vả quá độ cùng bệnh cũ tái phát, tình huống… rất nghiêm trọng, hơn nữa, bên cạnh dì không có người thân, rất đáng thương. 】 Giọng Giai Ny hơi nặng nề.
“… Chuyện khi nào?” Giọng nói của cô run run, mẹ Diệp là người tốt, con trai của mẹ phạm sai lầm không có chút xíu quan hệ gì với mẹ, chắc hẳn ba năm nay mẹ cũng không được tốt, nếu không cũng sẽ không vất vả quá độ, chắc chuyện năm đó mẹ đã biết.
Chua xót trong lòng nhàn nhạt lướt qua, cuối cùng cô không thoát khỏi tình thân ràng buộc, cũng không có cách nào hạ quyết tâm không quan tâm tới mẹ Diệp, dù sao mẹ đã dưỡng dục cô mười mấy năm, đối xử với cô rất thật tình, yêu thương cô, không trộn lẫn chút tạp chất nào, cũng chính bởi vì phần tình thương vĩ đại này của mẹ, cô không kiên quyết hạ quyết tâm được.
【Đã hai ngày rồi. 】
“Ngày mai tớ trở về.” Giọng nói của cô lạnh nhạt.
Ở bờ bên kia đại dương rõ ràng Tiết Giai Ny rất hưng phấn, giọng nói kích động không thôi, 【Chân Chân, cậu nói cậu lqd sẽ trở lại? Có thật không? Người ta nhớ cậu muốn chết rồi, ngày nhớ đêm mong, đã tương tư thành tật rồi! Mấy giờ bay? Mấy giờ đến? Tớ kêu Cát gia cùng đi sân bay đón cậu. 】
“Đợi xác định xong rồi báo cho cậu biết.”
Trong lòng Lương Chân Chân ấm áp, ba năm này, cô vẫn siêng liên lạc với Giai Ny cùng Cát gia, thỉnh thoảng Quý Phạm Tây cũng gọi điện cho cô, ngoài ý muốn của cô chính là trong ba năm đại học này, Thẩm Bác Sinh lại tới trường học thăm cô, ông không nói chuyện về Thẩm Quân Nhã trước mặt cô, cũng không hỏi cô có tha thứ gì đó không, chỉ hỏi cô sống có được không? Đã quen cuộc sống bên này chưa, lại còn cố ý mang theo một hòm lớn đặc sản quê hương sang, lúc gần đi, chỉ yêu cầu ôm cô một cái, dặn dò cô phải tự chiếu cố bản thân thật kỹ.
Mắt nhìn theo bóng lưng của ông, cô chợt nhớ đến bài văn “Bóng dáng sau lưng” của Chu Tự Thanh lúc học năm đầu trung học, trong đó có một đoạn miêu tả bóng lưng cha tập tễnh leo qua hàng rào đường sắt mua cho con trai quả quýt, lúc học đến đoạn này cô đã nghĩ rốt cuộc cha mình ở đâu? Là người như thế nào? Ông có thể làm chuyện bình thường như thế này vì con gái không?
Bây giờ, nhìn hòm đồ mang theo đặc sản quê hương, hơn nữa bên trong đựng toàn đồ cô thích ăn, đột nhiên cảm thấy trong khóe mắt hơi nóng, trong lòng không tiếng động nói: Ba, cảm ơn ba.
Đi theo dòng người chậm rãi rời khỏi khoang máy bay, trong hô hấp đều là mùi vị quen thuộc của thành phố này, rời đi ba năm, trái lại nó càng trở nên phồn hoa hơn, sân bay dường như đã được tu sửa, tất cả đều là bộ mặt mới tinh.
Hai giờ trước, trong phòng làm việc tổng giám đốc tầng sáu mươi tám tập đoàn Đế Hào tư, Đằng Cận Tư mặc áo sơ mi đen mang bộ mặt mệt mỏi ngồi dựa lưng trên ghế sa lon, ba năm nay, anh ngày nhớ đêm mong cô gái nhỏ nhỏ xinh đẹp yếu đuối đó, huy động toàn bộ lực lượng tìm cô, nhưng cô giống như biến mất, vốn không tìm được người tên Lương Chân Chân này.
Trừ bỏ bất chấp tất cả mà làm việc, anh không biết làm thế nào mới có thể chống cự nỗi tương tư đã khắc cốt ghi tâm này, kể từ sau khi nai con rời đi, chất lượng giấc ngủ của anh càng lúc càng giảm xuống, giống như quay lại lúc trước khi gặp cô, thường mất ngủ đến tận khuya, hơn nữa dễ dàng gặp ác mộng, trong mộng mẹ giống như một bà phù thủy nhẫn tâm, vứt bỏ anh; nai con trong mộng càng khiến anh lo lắng, hai mắt cô đẫm lệ lắc đầu, nói cô bị oan uổng…
Anh rất muốn nói: anh tin em, chỉ cần em quay về bên anh, em muốn anh làm gì cũng được, chỉ có điều nai con cứ khóc, từng bước lui về sau, cho đến… tuyệt vọng.
“Cậu chủ, vừa rồi bên sân bay báo tin tức, máy bay riêng của ngài gặp chút trục trặc, tạm thời không thể cất cánh, nếu như sửa chữa thì ít nhất phải lui lại năm giờ, mà tiên sinh Dennis bên New York kia đang chờ lqd ngài ký hợp đồng, chỉ sợ… thời gian sẽ không kịp.” Nam Cung Thần đột nhiên đi tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đằng Cận Tư.
“Vậy kiểm tra xem gần đây có chuyến bay nào.”
“Dạ, thuộc hạ lập tức gọi điện hỏi một chút.” Nam Cung Thần vội vàng gọi một cú điện thoại cho người phụ trách sân bay, biết được sau một tiếng có một chuyến bay đi New York, từ nơi này đến sân bay mất ít nhất nửa giờ, cho nên vừa đúng lúc.
Ngồi trên xe chạy ra sân bay, Đằng Cận Tư xoa chân mày hỏi: “Vẫn không có tin tức của nai con sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]