Chẳng hiểu vì sao Lam Tử Tuyết phút trước vẫn có thể bẻ gãy cổ tay người khác, lúc này khi nhìn thấy hắn đến, không quở trách hay truy vấn cô, chỉ nắm tay cô kéo đi thật xa, rời xa khỏi chốn thị phi đó. Mặc dù có hơi thô bạo nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp, cả trái tim lẫn thân thể đều mềm đi, vô lực mà ngã xuống trong vòng tay vững chãi đó.
Ở bên cạnh anh đúng là sự dày vò ngọt ngào nhất dành cho em.
Lửa ở khắp mọi nơi, cô cứ kêu cứu, kêu cứu, nhưng lại chẳng có ai tới. Cả Amy, Doãn Lâm đều đã chết trong biển lửa, cả người họ đang mở to mắt mà nhìn cô, là cô, là cô đã hại chết bọn họ, là cô chia rẽ bọn họ, khiến bọn họ không được ở bên nhau.
"Em thật độc ác!"
Không! Phong, anh đừng đi! Không phải là lỗi của em! Không phải đâu!
Cô rất muốn gọi, muốn níu lấy tay hắn nhưng không thể, cả người không thể cử động, cổ họng đau buốt như bị lửa thiêu rụi, ngay cả một tiếng cũng không thể thoát ra.
"Không... Đừng đi..."
"Tử Tuyết."
Tạ Nhạc nắm chặt lấy cánh tay đang run rẩy của cô, không ngừng chà xát nó. Bàn tay mảnh khảnh lạnh đến kinh hồn, khiến hắn đột nhiên thấy sợ, rất sợ.
"Ưm..." Lam Tử Tuyết chậm rãi mở mắt, đầu cô rất đau, thật sự rất đau, xem chừng bệnh cũ lại tái phát, nếu không chắc cô cũng quên mất thân mình không phải khỏe mạnh gì.
"Nhạc." Lam Tử Tuyết yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-anh-chi-cung-chieu-em/2068392/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.