Chương trước
Chương sau
Trong khoảnh khắc nhận ra giọng nói quen thuộc đó, Tạ Nhạc từ bỏ ý định đứng lên, người kia vừa bước tới cậu đã cố gắng dùng hết sức lực mà bỏ chạy, ngay cả quay đầu cũng không dám.

Lam Tử Tuyết thu lại cánh tay đang định vươn tới đỡ Tạ Nhạc dậy, ánh mắt căng ra để nhìn cho kĩ người kia.

Nhất định là Tạ Nhạc... Nhưng sao cậu ấy lại bỏ chạy?

Chính Tạ Nhạc cũng không biết tại sao mình bỏ chạy, đó chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, đâu thể làm gì cậu, tại sao lại phải bỏ chạy? Mình đang trốn tránh điều gì cơ chứ?

Tạ Nhạc chống tay vào tường mà thở dốc. Ánh trắng sáng ngời chiếu lên khuôn mặt góc cạnh nhợt nhạt, nét tươi trẻ đã bị cồn làm hao mòn. Lần trăng tròn trước, mọi thứ cậu nâng niu trân trọng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bây giờ đã mất... mất tất cả rồi!

“Cha...mẹ...” Thiếu niên yếu ớt gục xuống bên đường, mặt đường lạnh buốt nhắc cậu không được phép ngủ, nhưng thân thể thấm mệt không thể làm gì khác. Đôi mắt nhắm nghiền trong vô thức “Con nhớ hai người...”

Xe đột nhiên xốc lên một cái, Lam Tử Tuyết đang chìm trong suy nghĩ vì vậy mà giật mình, thẫn thờ nhìn xung quanh. Không biết từ lúc nào hai người đã ra khỏi thành phố, tiến vào vùng ngoại ô.

“Phong cảnh đẹp thế này thì không nên bỏ lỡ.” Tạ Phong đầy hảo ý nhắc nhở người đang ngây người ra kia, vươn tay xoa đầu cô.

“Không được xoa đầu em!” Lam Tử Tuyết xị mặt chống đối, cứ mỗi lần hắn vò vò như thế là tóc cô lại rối lên, xấu chết đi được!

Tạ Phong trộm mỉm cười chuyển dời bàn tay nắm lấy tay cô, nghiêm chỉnh mà lái xe.

À, thì cũng không tính là nghiêm chình lắm...

Qua khỏi đoạn đường gồ ghề, xe bắt đầu tiến đến một thị trấn nhỏ, Lam Tử Tuyết đã từng đến nơi này, cảnh vật và con người nơi đây luôn toát ra một loại khí chất đặc biệt, nó khiến người ta có cảm giác yên bình. “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Lam Tử Tuyết chỉ là vô thức hỏi, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào những thứ đang vụt qua, ngay cả phiền não nhiều ngày cũng được cất sang một bên.

Vốn Tạ Phong đưa cô ra ngoài là vì muốn cô thả lỏng, bây giờ trông thấy vẻ háo hức của cô cũng cảm thấy vui lây, từ tốn trả lời:

“Trước tiên chúng ta đến nhà thờ.”

Lam Tử Tuyết đã sớm bị cảnh vật hút hồn, lời của Tạ Phong chẳng qua chỉ là gió thoảng bên tai, lúc hai chân cô đặt ở trước cửa nhà thờ, cô mới biết mình sai đến cỡ nào. Lam Tử Tuyết nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy Tạ Phong đâu, nhưng bên tai cô lại vang lên tiếng hát trong trẻo của những đứa trẻ. Chúng đang hát thánh ca.

Lam Tử Tuyết rất thích Thánh ca, mẹ cô theo đạo Thiên Chúa, lúc nhỏ những bài Thánh ca đã thay những điệu nhạc quen thuộc ru ngủ cô. Đôi chân dường như chỉ nghe theo tiếng nhạc mà bước đến, không biết từ lúc nào cô đã đứng giữa sảnh chính rộng lớn.

Tiếng nhạc vừa lúc thì kết thúc, sơ đứng trên bục trông thấy cô liền mỉm cười dịu dàng. Lam Tử Tuyết bối rối cúi đầu chào lại, ngay lúc ngước lên, cô phát hiện một cô bé đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh mắt trời, còn tinh nghịch cười với cô một cái.

Ngay khoảnh khắc đó, Lam Tử Tuyết có cảm giác cô bé kia rất quen, nhất là mắt trái màu hạt dẻ kia.

Lam Tử Tuyết cố gắng dùng hai tay mà che nắng, mồ hôi không ngừng tuôn ra. Trời đã gần trưa mà chẳng thấy bóng dáng Tạ Phong đâu, gọi điện mấy lần đều không bắt máy, không biết đang làm cái gì nữa!

Chiếc áo dài tới đầu gối đột nhiên bị giật giật, Lam Tử Tuyết giật mình ngó sang, cô bé lúc nãy cười với cô đang nắm lấy gấu áo, cái đầu cao tới cổ cô lại cúi thấp xuống, phát ra tiếng cười khúc khích.

Lam Tử Tuyết rất thích trẻ con, cũng cười hì hì rồi vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Hai tay vừa chạm vào, cô bé kia đã ngẩng đầu lên nháy mắt với cô một cái rồi kéo cô chạy đi. Lam Tử Tuyết bị bất ngờ, thân thể cũng không tự chủ được mà lảo đảo theo hướng cô bé, lát sau thì vì hiếu kì mà chạy theo cô bé kia, bàn tay mềm mại của trẻ con quả là nắm không thấy chán.

Đợi đến khi Lam Tử Tuyết thở dốc, cả gương mặt đều đỏ bừng lên thì hai người mới dừng lại.

Khung cảnh phía trước quả thực không uổng công cô chạy đến mệt bở hơi tai, phía sau nhà thờ là một khu vườn được bao phủ bởi hàng rào phủ đầy hoa tử đằng, nơi đây trồng rất nhiều loại hoa đủ sắc màu, ở giữa còn có một bồn nước lớn, dòng nước trong suốt cứ lên cao rồi chạy xuống, lấp lánh như ánh mặt trời.

Cô bé kia đã ngồi lên mép bồn nước từ lúc nào, đôi tay nhỏ bé hòa vào dòng nước, gương mặt tròn trịa nhưng hơi gầy, đôi mắt sáng lấp lánh, hàng mi dài phủ xuống quá mí mắt, đôi môi hơi nhợt nhạt thỉnh thoảng lại chu lên. Quả thực là đáng yêu đến chết mất!

Nhưng mà...càng nhìn càng thấy quen...

“Cô bé, em tên gì?” Lam Tử Tuyết nhìn đi nhìn lại, mặc dù có hơi cao quá, nhưng nhìn hành động và gương mặt của đứa trẻ này dù sao vẫn chỉ là của một đứa trẻ tầm 12-13 tuổi.

“Thế Hy tên là Thế Hy!” Cô bé vẫn còn mải đùa nghịch trong nước, cười cười trả lời.

Lam Tử Tuyết cũng bật cười vì câu trả lời ngây ngô của cô bé, hai tay xoa đầu Thế Hy như Tạ Phong vẫn làm với cô, tiếp tục hỏi:

“Sao em lại ở đây vậy?”

“Mẹ ở đây nên Thế Hy ở đây!”

“À, sao lúc nãy em lại kéo tay chị đến đây vậy?”

“Bởi vì Thế Hy biết chị là người tốt!”

Người tốt?! Người tốt nên mới được đến đây?!

Lam Tử Tuyết vẫn còn chưa hiểu được câu hỏi của Thế Hy thì điện thoại đã reo lên, cô cứ tưởng Tạ Phong đến đón mình, không ngờ lại là Lam Tử Uy.

“Tiểu Tuyết, hôm nay anh phải bay rồi. Có một thứ anh muốn đưa cho em.”

“Anh cứ chuyển phát nhanh tới nhà em là được rồi!”

“Không được! Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đưa cho em.” Lam Tử Tuyết thở dài thường thược, ông anh của cô cứ lắm lúc lại dở hơi thế này đây. Sau khi đọc địa chỉ xong thì Lam Tử Uy lại bảo 5 phút nữa anh sẽ tới, hại cô phải tạm biệt bé Thế Hy đáng yêu mà đi đón anh trai cô.

Lam Tử Uy nâng nhẹ cặp kính đen, nhăn mày khó chịu. Hắn cực kì chán ghét ánh nắng mặt trời, hơn nữa còn chiếu thẳng vào mắt như bây giờ. Em gái sao giờ này còn chưa thấy đâu? Lam Tử Uy nhìn qua nhìn lại, cuối cùng quyết định bước vào trong nhà thờ.

Lam Tử Uy không giống em gái mình, anh không thích những nơi như thế này. Cũng phải thôi, một người gián tiếp giết chết hàng ngàn người như anh sao có thể có lòng nhân hậu bao la biển trời như vậy được chứ.

Lam Tử Uy lang thang khắp khu vực quanh nhà thờ, sắc mặt càng ngày càng đen. Không ngờ cái nhà thờ này lại to như vậy, tìm đến mỏi mắt vẫn không thấy Lam Tử Tuyết đâu, cuối cùng lại đến một vườn hoa kì lạ.

Lam Tử Uy cau mày, bộ vest của hắn bị ướt một mảng rộng nơi chính giữa, anh vừa trừng mắt nhìn xem là kẻ nào to gan đến vậy thì bắt gặp đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn lên, đôi môi mộng chu chu lên:

“Ông chú, chú xâm nhập bất hợp pháp!”

Lam Tử Uy thoáng chốc ngây người như tảng đá, sau đó là tức giận đến cực điểm, không lưu tình mà một tay nhấc bổng đứa trẻ láo xược chỉ cao chưa tới ngực anh lên cao, trừng mắt nhìn nó:

“Đã không biết xin lỗi mà còn nói như vậy?” Mặc dù anh cực kì cực kì ghét trẻ con, à, đương nhiên là ngoại trừ em gái bé bổng của mình, nhưng dù sao vẫn còn chút “tình người”, nếu không Thế Hy đã bị Lam Tử Uy đạp dưới chân rồi.

Thế Hy không ngốc, Thế Hy đương nhiên biết đại thúc lớn tuổi đang nổi giận, nhưng Thế Hy cũng giận! Khu vườn này là bí mật của Thế Hy và mẹ, à, còn có chị xinh đẹp, đại thúc xấu xa ở đâu đến đây, lại tự phép đột nhập nơi này!

“Ông chú xấu xí! Là chú sai! Người lớn phải biết nhận lỗi, không được đổ cho trẻ con!” Hai gò má hơi gầy căng phồng lên, vì tức giận mà có chút hồng hồng, hệt như bánh bao nhân đậu đỏ vừa mới được hấp. (Tuôi đói =_=)

Lam Tử Uy trông thấy cảnh này đột nhiên khẽ môi hơi nhếch lên, vẽ thành một nụ cười bỉ ổi, hắn bỏ bé con qua tay kia, tay còn lại xao lên cái mông căng tròn. (Lợi dụng quá đi >_<)

“Bốp”, “Bốp“. Lúc Lam Tử Tuyết và Tạ Phong đến nơi từ xa đã nghe tiếng da thịt bị đánh vang lên thật kêu và tiếng khóc nức nở của trẻ nhỏ.

“Ai cho phép anh đánh chị ấy!” Tạ Phong giật lại Thế Hy đang bị đánh đến khóc sưng cả hai mắt trên tay Lam Tử Uy, trừng mắt nhìn hắn như muốn giết người.

Lam Tử Uy lạnh nhạt nhìn lại, bình tĩnh hơn nhiều so với Tạ Phong. Nhưng ngay lúc đó cả anh và Lam Tử Tuyết đứng kế bên đều bị một câu này làm cho sững sốt.

“Chị?!” Lam Tử Tuyết gần như hét lên, hai mắt sững sờ mở lớn nhìn Thế Hy bé nhỏ đang nằm trong vòng tay của Tạ Phong. Mặc dù có hơi cao nhưng... nhưng rõ ràng đó là đứa trẻ 12 tuổi mà!

Lam Tử Uy cũng ngạc nhiên không kém, chỉ có điều hắn không lộ rõ ra bên ngoài như Lam Tử Tuyết, chỉ là hàng chân mày hơi cau lại mà thôi.

Quán ăn nhỏ bé của người bản địa hôm nay lại náo nhiệt hơn thường ngày vì có tiếng cười đùa của trẻ con. Á nhầm, của một cô gái 26 tuổi...

Tiếng cười của Thế Hy rất dễ nghe, gương mặt lại trắng trẻo đáng yêu, chỉ tiếc là có hơi gầy, trong lúc chờ thức ăn được bưng ra đã chạy qua chạy lại trò chuyện với những vị khách khác trong quán. Hầu hét mọi người đều quen biết Thế Hy, hơn nữa ai cũng thích cô.

Lam Tử Tuyết vẫn không chớp mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé hoạt bát đó, trong mắt phảng phất hơi buồn.

Cô nhi viện vào ngày mưa bão năm đó có hai đứa trẻ được nhặt nuôi, một trai một gái, chúng là chị em sinh đôi. Hai đứa trẻ lớn lên đều hoạt bát lanh lợi, nhất là đứa bé trai lại càng nghịch ngợm hơn cả. Một hôm hai đứa trẻ cùng trèo lên cây đại thụ trong sân cô nhi viện, đứa bé trai không may ngã xuống, người chị thấy thế liền ôm lấy em mình nhưng không thể kéo lại, kết quả cả hai cùng té xuống đất. Đứa bé trai may mắn không sao nhưung đầu đứa bé gái lại đập phải một hòn đá cứng ở trong sân.

Các sơ trong cô nhi viện đã đưa đứa bé kia đi chữa trị, nhưng kinh phí cô nhi viện ít ỏi, đứa bé kia bị chẩn đoán là bị chấn thương não nghiêm trọng dẫn đến suy giảm trí tuệ. Cuối cùng vì muốn nó được chăm sóc tốt nhất, các sơ đành gửi đứa bé gái đó cho một nữ tu nuôi dưỡng. Không lâu sau đứa bé trai kia cũng được nhận nuôi.

“Vậy nên chị ấy năm nay đã 26 tuổi?”

“Phải, hơn nữa còn là sinh trước anh vài phút.”

Không chỉ Lam Tử Tuyết, tất cả những người lần đầu gặp Thế Hy đều nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ. Tai nạn năm đó mặc dù chỉ khiến trí tuệ của cô dừng lại ở mức 5 tuổi nhưng Thế Hy sau lần tai nạn đó thì cơ thể suy nhược, lại hay ốm đau nên cả chiều cao và cân nặng của cô đều kém phát triển. Tạ Phong đã nhiều lần muốn đưa Thế Hy ra nước ngoài chữa trị nhưng cô không chịu, còn nói không muốn xa mẹ mình.

Đối với người “chị” lần đầu gặp mặt này Lam Tử Tuyết đặc biệt có cảm tình, cô có cảm giác Thế Hy có một sức hút vô hình, khiến mọi người đều muốn ở bên cạnh cô ấy.

À, chuyện gì cũng có ngoại lệ!

Thức ăn vừa được bưng lên đã tỏa ra mùi thơm nức mũi, Thế Hy cũng thấm mệt chạy về bàn ăn, hai mắt tròn xoe nhìn những món ăn ngon mắt.

“Hy Hy, món này rất ngon! Ăn nhiều một chút!”

“Ừm, món kia cũng ngon lắm, để Hy Hy gắp cho Tử Tuyết ăn!”

Hai người đều đã ngoài hai mươi bỗng chốc đều giống như một đứa trẻ. Thế Hy sau khi được Tạ Phong “dạy dỗ” liền hiểu được Lam Tử Tuyết là “em dâu tương lai” của mình, liền không ngần ngại gọi trực tiếp tên cô.

Tạ Phong ăn nhiều hơn mọi ngày, nhìn thấy hai người hắn yêu thương nhất vui vẻ bên nhau, món ăn trên bàn càng thêm ngon gấp bội. Nếu như không có một cục than ở đây thì lại càng tốt.

“Cục than” đen thui mang tên Lam Tử Uy đang căng chân mày, mím chặt môi, răng như muốn cắn đứt điếu thuốc mà nhìn chằm chằm vào Thế Hy.

26 tuổi?!

Chị gái của Tạ Phong?!

Càng nghĩ anh lại càng thấy đau đầu, càng nghĩ càng khó mà chấp nhận được.

“Chú, chú không ăn gì sao?”

Tiếng nói lảnh lót trong trẻo của Thế Hy khiến Lam Tử Uy giật mình, hắn đưa mắt về phía cô, vẻ mặt ngờ nghệch lộ rỏ.

“Có phải chú sợ không? Không sao, để Hy Hy đút chú ăn nhé!” Trẻ con quả thực mau quên, thoáng cái đã quên mất hận thù giữa hai người.

Nhưng tại sao vẫn không chịu thay đổi cách xưng hô?!

Lam Tử Uy trừng mắt nhìn Lam Tử Tuyết đang che miệng cười, Tạ Phong thì khóe môi luôn nhếch lên, rõ ràng là đang cười anh.

“Chú, a một cái đi nào!”

Chính Lam Tử Uy cũng không biết tại sao mình đứng trước bé con này lại không cách nào phản kháng, vội há miệng ra để nó đút ăn.

“Ha ha ha! Há Há!”

Có trời mới biết Lam Tử Uy anh bây giờ tức giận tới nhường nào, vội hất tay Thế Hy ra, đứng lên.

“Anh Uy, em... em không cố ý đâu!” Bích Chi xua xua hai tay cười xòa, vội vàng lùi ra sau vài bước. Mặc dù cái bản mặt hung thần ác sát này cô đã không ít lần thấy qua nhưng lần này vẫn là đáng sợ nhất.

“Cô ấy đã nói không cố ý rồi, mong anh bỏ qua cho!” Bích Chi lùi thêm vài bước thì đụng trúng một bức tường làm bằng thịt người, Đồng Văn dùng một tay đỡ lấy vai cô, trộm mỉm cười.

Lam Tử Uy sắc mặt trước sau không đổi, nhìn hai người đang tình chàng ý thiếp trước mặt mình, trầm mặc quát một tiếng: “Hai người tình tứ đủ chưa?!”

Thanh âm không quá lớn nhưng đủ để tất cả mọi người trong quán giật mình nhìn về phía anh, Lam Tử Tuyết cũng thôi không cười nữa, chạy lại giảng hòa, nếu không chắc sẽ có án mạng mất.

Bàn ăn lại nhiều thêm hai người, không khí cũng không khác lắm, vẫn là những tên đàn ông trừng nhau hồng hộc, Bích Chi kéo tay Lam Tử Tuyết về phía mình, hỏi nhỏ:

“Này, cô gái đó là ai vậy? Rốt cuộc là người nào có thể thuần phục ông anh ác ma của cậu vậy?!”

Lam Tử Tuyết lườm Bích Chi một cái, nhắc nhở: “Cậu không sợ bị anh ấy làm thịt hay sao mà nói to vậy?”

Câu nói của Lam Tử Tuyết làm Bích Chi giật mình, trộm nhìn Lam Tử Uy, vẫn may anh ta vẫn đang bận trừng mắt với hai người kia nên không để ý nhiều.

“Cậu mau nói nhanh đi, rốt cuộc là ai vậy hả?!”

“Không cần hỏi Tử Tuyết, Thế Hy chính là Thế Hy, là chị gái của Tiểu Phong!” Một cái đầu nho nhỏ ló ra giữa hai người khiến cả hai giật mình, lần này đến lượt Bích Chi há hốc mồm không dám tin.

Vốn hôm nay Bích Chi và Đồng Văn đến đây là để bàn chuyện kết hôn, đã định là cuối năm nay sẽ tổ chức, cuối cùng vì công việc bận rộn mà chưa kịp ăn hết bữa cơm đã vội ra về, đương nhiên là thiếp mời đã phát đủ, nagy cả ông anh “mặt than” cũng có một cái.

Lam Tử Tuyết cảm thấy chóng mặt, Tạ Phong liền dìu cô vào phòng vệ sinh, lúc đó Lam Tử Uy cũng nhận được điện thoại mà rời đi, lần này rời đi chắc khó gặp lại, thế mà vẫn không kịp nói lời từ biệt.

Nhưng mà vấn đề không chỉ ở đó, lúc hai người trở lại đã không thấy bóng dáng Thế Hy đâu. Tạ Phong hoảng hốt vội vã đi tìm nhưng mọi người trong quán đã về gần hết, những người ở lại thì đều nói không biết. Ngay khi Tạ Phong định ra ngoài tìm thì Lam Tử Tuyết mới sựt nhớ ra, uể oải nói:

“Không phải là bị ông anh của em đem đi mất rồi chứ...”

“Ting” một tiếng, tin nhắn vừa vặn được chuyển tới, đập vào mắt cô là dòng chữ “Bảo vật đã bị ta lấy đi, chơi chán rồi sẽ trả!”

“...”

“Lam! Tử! Uy!!!”

(Món quà cuối mà au dành tặng cho các bạn trước khi thi đây ^^ Mn thi tốt nhé ^^ Fighting!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.