Bích Chi cắn chặt môi, mắt không ngừng nhìn ra cửa sổ, phát hiện không có ai đi theo mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu hết được câu nói lúc sáng của Tạ Phong. Chẳng phải mọi chuyện diễn ra rất tốt sao, chỉ cần hai người bọn họ có trong tay kết quả xét nghiệm liền giải quyết xong mọi chuyện rồi sao? Cái gì mà nếu sau mười lăm phút không thấy anh ta gọi lại thì nhanh chóng trở về khách sạn với Lam Tử Tuyết, lập tức gọi cho Lam Tử Uy, chỉ có hắn mới có thể bảo vệ cô. Bích Chi lúc đó vừa tỉnh dậy, vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc đến nơi mới phát hiện cửa chính của khách sạn đã bị phong tỏa, nếu không nhờ nhân viên khách sạn giúp sức, cô cũng khó lòng gặp được Lam Tử Tuyết.
Thuyết phục Lam Tử Tuyết nửa ngày trời, cuối cùng cô cũng chịu tin Tạ Phong không xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn mà ở lại trong phòng chờ tin tức. Khi Lam Tử Uy tới khách sạn, Bích Chi mới dám rời đi.
Bởi vì Tạ Phong còn nói “Nhất định phải đi tìm Lam Tử Trình, chắc chắn cậu ta biết gì đó“. Bích Chi thật sự không hiểu vì sao Tạ Phong lại nói như vậy nhưng vẫn làm theo lời hắn nói. Cô còn sợ Lam Tử Trình sẽ chọn đứng về phía chị và mẹ ruột mình mà không chịu gặp cô, may sao cậu ta cuối cùng cũng nhận lời.
Tay không ngừng run cầm cập, Bích Chi cố gắng điều chỉnh hô hấp, trong lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-anh-chi-cung-chieu-em/2068373/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.