Gương mặt Lam Tử Tuyết càng ngày càng đỏ, hô hấp dần trở nên rối loạn.
Cánh tay không yên phận của Tạ Phong từ từ di chuyển đến hông cô, Lam Tử Tuyết cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, không khỏi rùng mình một cái
Tạ Phong mỉm cười dịu dàng nhìn người đang toát mồ hôi lạnh nhưng cũng không chống cự trong lòng mình, cúi đầu xuống.
Lam Tử Tuyết lại cảm nhận được hởi thở ấm nóng của Tạ Phong nơi tai: “Đừng sợ!”, rồi hắn hơi nghiêng đầu, hướng môi Lam Tử Tuyết mà nhắm tới.
“Cạch”, cửa phòng trông chốc lát mở toanh, Lam Tử Uy nghiêm mặt nhìn hai người đang làm cái trò mèo vờn chuột trong phòng kia đầy hắc khí.
Lam Tử Tuyết mặt còn đỏ hơn lúc nãy, cố hết sức đẩy Tạ Phong ra khỏi người mình.
Tạ Phong nắm lấy bàn tay đang dùng sức đẩy mình ra, cau mày không hiểu là có giận dữ hay không nhìn thoáng qua người kia.
“Anh không thấy chúng tôi dang bận sao, cảm phiền ra ngoài!” Giọng nói lạnh tựa tảng băng nghìn năm, Lam Tử Tuyết cảm thấy, lần này Lam Tử Uy giận thật rồi.
“Tôi cho cậu 3 giây, cậu mau bước ra khỏi người em gái tôi ngay! 1” Giọng hắn
“Anh có biết một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng không hả? Mau cút đi!”
“2”
“Tôi cứ không đi đấy, làm gì nhau nào?”
Lam Tử Tuyết hai tay vẫn bị Tạ Phong gắt gao giữ chặt, không khỏi khóc không ra nước mắt.
Hai cái người này thật là...
“3”
Lam Tử Uy đếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-anh-chi-cung-chieu-em/2068362/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.